Vườn hoa nhỏ ở phía sau dựng một cái sào nhỏ, phơi mấy bộ xiêm y mùa xuân cùng với chăn.
Nguyệt Nha Nhi xoay người lấy chăn đã phơi một ngày vào, gấp gọn lại. Chăn dùng vật liệu rất tốt,
là của hồi môn lúc trước của Mã thị, dùng chừng mười năm, giặt cũng không hỏng.
Lúc nàng đập chăn, tầm mắt dừng lại ở trên đóa hoa mân thêu tinh tế một lúc, tự dưng nhớ tới bóng
dáng của một vị thiếu niên.
Biệt tưởng bở, Nguyệt Nha Nhi nắm chặt một góc chăn, nghĩ thầm: Ngô Miễn là vì Tiểu Nguyệt Nha Nhi
lúc trước đã giúp đỡ hắn nên mới đối xử tốt với nàng
Trong lòng nàng có tức giận, lại không nói ra được tức giận vì cái gì, bản thân cũng cảm thấy kì
quái.
Đơn giản là không nghĩ nữa.
Thu thập xong xiêm y, cầm lấy túi nhỏ, Nguyệt Nha Nhi dự định đến xem chợ đèn hoa.
Cửa vườn hoa nhỏ vừa mở ra, vậy mà tình cờ lại gặp Ngô Miễn.
Hắn cầm một quyển tranh chữ, đưa cho Nguyệt Nha Nhi: “Tiên sinh nghe nói ngươi muốn mở cửa tiệm, cố
ý viết chữ tặng ngươi.”
Nguyệt Nha Nhi đưa tay đón, động tác cực nhanh: “Đa tạ.”
Nàng trở tay chuẩn bị đóng cửa, cửa đóng một nửa, lại bị chặn lại.
Ngô Miễn mày kiếm nhíu chặt, nói: “Ngươi những ngày qua vẫn luôn trốn tránh ta.”
“Không có.”
Đôi mắt lẳng lặng nhìn nàng. “Là ta làm sai chuyện gì?” “Không có.”
Nguyệt Nha Nhi lôi kéo cửa gỗ, không kéo được. “Ngươi buông tay.”
Ngô Miễn vẫn không nhúc nhích: “Nguyệt Nha Nhi, đến cùng là có chuyện gì?”
Nguyệt Nha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-an-nho-cua-my-nhan/1731491/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.