Trong thời tiết mùa đông, muốn tạm biệt ổ chăn, là một chuyện khó.
Nguyệt Nha Nhi đi trên đường, gió Bắc vù vù thổi, thổi lung tung loạn xạ một bên tóc của nàng.
Ngày đông trời tối muộn, chuyện làm ăn của quán nhỏ của nàng vẫn được, điểm tâm mỗi ngày đều bán
hết trước khi mặt trời lặn.
Vì thế Nguyệt Nha Nhi nói với Lỗ Đại Nữu, bảo nàng đổi thời gian mở hàng từ giờ tỵ thành hai mươi
tư giờ, chính là sáng sớm mười giờ.
Thường xuyên qua lại, khách hàng qua đường đã quen thuộc thời gian mở hàng của nàng, sau khi đã
quen rồi thì thường canh buổi trưa đến mua.
Nhưng là hôm nay, Nguyệt Nha Nhi mới đến đã nhìn thấy dưới mái cong của Song Hồng lâu, một đoàn
người chen trước của Song Hồng lâu.
Chuyện làm ăn của Song Hồng lâu lúc nào lại tốt như vậy? Bọn họ hôm nay mở hoạt động dùng trà miễn
phí sao?
Trong lòng nàng vốn đang kỳ quái, chờ lúc bước tới gần, chỉ nghe thấy tiếng gọi của Lỗ Đại Nữu:
“Tiêu cô nương của chúng ta đến rồi!”
Lỗ Đại Nữu rất giống như cá bị nhốt ở sông nhìn thấy đại dương, ra sức từ trong đám người tách ra
một con đường, hô lớn: “Nhường đường một chút! Để cho nàng đến đây!”
Nguyệt Nha Nhi đầu óc mơ hồ, mới tiến lên phía trước thả đòn gánh trên vai xuống trước, những người
kia liền xông tới, mồm năm miệng mười nói: “Ta muốn mười cái bánh khoai môn chà bông.”
“Ta muốn hai mươi!”
“Ăn gan hùm mật báo! Dám tranh với lão tử! Ngươi là nhà nào, một chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-an-nho-cua-my-nhan/1731481/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.