Sau khi mọi người rời đi, Băng Tâm trai bỗng yên tĩnh.
Nguyệt Nha Nhi lấy được mười lượng bạc mà Lại mụ mụ thua của nàng, là một tiểu nha đầu đem đến,
khuôn mặt xị ra.
Nhứ nhân rất là vui sướng, có ý muốn lấy ít quần áo cũ cho Nguyệt Nha Nhi.
Thấy nàng bỗng nhiên có chút khách khí, Nguyệt Nha Nhi nhất thời có chút không thích ứng được, lại
nghe thấy Tiết Lệnh Khương nói:
“Tính tình nàng ta xưa nay chính là như vậy, trời nắng thì vui, trời mưa thì buồn. Ngươi cứ ngồi
đi, hay là nói, ngươi ghét bỏ quần áo cũ của ta? Vẫn còn rất tốt, cũng không mặc được mấy lần.”
“Đó là tự nhiên, đồ của tam nương tử làm sao có thể không tốt được?” Nguyệt Nha Nhi cười một cái.
Lúc nàng còn là phú nhị đại, đối với quần áo trang sức cũng không có quá nhiều chú ý.
Quần áo hơn vạn cũng mặc, áo phông mười tệ cô cũng mặc.
Vốn dĩ là do trong lúc nấu ăn sẽ không cẩn thận dính bẩn, chỉ cần mặc thoải mái là được rồi.
Tiết Lệnh Khương chỉ tay đến cái ghế bên cạnh: “Ngươi ngồi lại đây, chúng ta dễ nói chuyện.”
Nguyệt Nha Nhi liền cách nàng gần thêm một ít, có thể ngửi thấy mùi son phấn của nàng, là mùi thơm
hoa nhài.
“Lúc ngươi ở bên ngoài, có thấy được sự việc gì mới mẻ không.” Có lẽ là buồn chán, muốn nghe chút
bát quái?
Nguyệt Nha Nhi nghĩ thầm, liền cười hì hì nói: “Mới mẻ cũng có, ta ít nói, cũng không có gì để nói,
chỉ có kể mấy câu chuyện cho tam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-an-nho-cua-my-nhan/163011/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.