Người phục vụ nhanh chóng giới thiệu: “Ta tên là Vu Vân Vụ, là nhi tử của chủ quán trà này, lời của
ta nói, ngươi có thể yên tâm.”
Ngược lại cũng không phải không được, nếu như bán công thức này ra, không biết nên lấy bao nhiêu
lượng bạc. Nếu như muốn thu được lợi ích cao nhất, nên bán hết một lần? Hay bán theo tỷ lệ?
Nguyệt Nha Nhi trong lòng nhanh chóng nghĩ những vấn đề này, trên mặt làm ra vẻ khó khăn: “Nhưng
mà, kẹo hồ lô này của ta là làm cho Triệu phủ tam nương tử.”
Triệu phủ tam nương tử?
Với người như Vu Vân Vụ tự nhiên biết là người nào, lúc nàng xuất giá vào hai năm trước, đồ cưới
trải đầy phố Trường Nhạc, đấy mới gọi là “mười dặm hồng trang”!
Nếu thật có thể cho nàng nói thẳng thì lần buôn bán này khẳng định cũng không kém.
Chỉ là đồng thời nàng cũng muốn xem ai sẽ trả giá cao hơn.
Với sở trường của Vu Vân Vụ cũng không thể trông mặt mà bắt hình dong. Nếu như đổi lại là người
phục vụ của quán trà khác, thấy Nguyệt Nha Nhi tuổi còn trẻ, chắc chắn nàng sẽ phải ăn không ít
thiệt thòi, dùng giá rẻ bán công thức ra ngoài.
Nhưng Vu Vân Vụ luôn không chấp nhận cách làm như vậy, rõ ràng mình đã đồng ý mua, làm sao có thể
ép giá đồ của người ta giảm rồi lại giảm, chỉ vì đạt được thêm hai phần lợi nhuận. Như vậy thì sao
có thể làm ăn lâu dài? Chỉ là nếu như nói trung thực thì hắn cũng không phải là người hồ đồ, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-an-nho-cua-my-nhan/163004/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.