Chương trước
Chương sau
Thẩm Tông Minh được đưa vào bệnh viện. Vừa vặn Tống Tịch mới chuyển đến bệnh viện này, trùng hợp hôm nay hắn trực ban.
Thẩm Tông Minh được đẩy vào phòng giải phẫu. Mọi người đều ở bên ngoài chờ, khẩn trương nhất chính là Bé 12.
Vừa rồi đèn treo từ đỉnh đầu nện xuống, trong nháy mắt, bác sĩ Thẩm đem Bé 12 bảo hộ kín mít. Bé 12 không có bị thương, bất quá bác sĩ Thẩm đầy máu. Đèn treo vỡ vụn, thật nhiều mảnh vỡ bắn tung toé ra. Không chỉ như vậy, bác sĩ Thẩm còn bị đập vào đầu, bác sĩ Thẩm đầu chảy rất nhiều máu.
Bé 12 khẩn trương, đi tới đi lui ở trước phòng phẫu thuật. Tạ Nhất thấy hắn mặt trắng bệch, đi đem con trai ngồi ở ghế nghỉ ngơi trong chốc lát.
Kỳ thật Thương Khâu đã nói Tất Bắc đi tra Sổ Sinh Tử. Thẩm Tông Minh mạng lớn, cũng sẽ không có chuyện gì, chỉ là chờ Tống Tịch cứu giúp là được.
Chó săn Nguyên Phong nhà Tống Tịch biết hôm nay Tống Tịch trực ban, cố ý mang bữa khuya lại đây. Hắn từ bên ngoài đi vào, trong tay xách theo túi lớn bao nhỏ, bên trong tất cả đều là thức ăn.
Vừa lúc phòng giải phẫu đèn tắt, Tống Tịch đi ra còn mặc nguyên đồ phẫu thuật mang khẩu trang, nói:
"Đã không có việc gì."
Hắn nói như vậy, Bé 12 mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, Tạ Nhất vội vàng vỗ vỗ con trai.
Y tá đẩy bệnh nhân ra, Tống Tịch đơn giản nói:
"Không có vấn đề gì lớn. Tất cả mảnh vỡ đều rửa sạch sạch sẽ. Não chấn động, bất quá hai ngày liền tốt. Không phải rất nghiêm trọng, nghỉ ngơi nhiều là được."
Thẩm Tông Minh được đẩy ra phòng bệnh không bao lâu đã tỉnh lại. Bé 12 vội vàng chạy tới, bất quá không dám đụng vào hắn. Trên người trên đầu hắn băng bó rất nhiều băng gạc, thoạt nhìn rất nghiêm trọng.
Thẩm Tông Minh mở mắt, nhìn thoáng qua Bé 12, giống như thực mỏi mệt. Chờ hộ lý y tá rời phòng bệnh hết, lúc này hắn mới nói:
"Tôi có lời muốn nói cùng các người."
Hắn có thể nói, tuy rằng giọng còn khàn khàn, nhưng rõ ràng. Tạ Nhất có chút kinh hỉ.
"Tôi nhớ ra rồi."
Tạ Nhất cùng Thương Khâu nhìn thoáng qua nhau, nhanh đi tới. Bé 12 đi đóng cửa phòng bệnh. Thương Khâu lại hạ một tầng kết giới. Thẩm Tông Minh bởi vì mất máu quá nhiều, tựa hồ có chút suy yếu, nhưng vẫn cứ kiên trì muốn nói.
Thì ra Bồng Mông cho người đuổi giết Thẩm Tông Minh là có nguyên nhân.
Một mặt là bởi vì bác sĩ Thẩm là người điều trị tâm lý cho trình dược viên họ Mã. Người kia rất có thể lộ ra tin tức Đại Bồng giáo cho bác sĩ Thẩm. Cho nên Bồng Mông muốn giết bác sĩ Thẩm, sợ hắn tiết lộ bí mật.
Mặt khác là......
Thẩm Tông Minh nói:
"Trong tay tôi có một lông chim vàng."
Hắn vừa nói, Tạ Nhất tức khắc có chút chấn kinh. Bất quá nghĩ lại, kỳ thật cũng đúng, bởi vì người của Bồng Mông không có lập tức giết chết bác sĩ Thẩm. Hà Điền cũng nói dưới tình huống bất đắc dĩ mới giải quyết bác sĩ Thẩm.
Nguyên nhân chính là bởi vì bác sĩ Thẩm có một lông chim vàng.
Thẩm Tông Minh có chút mỏi mệt, nhưng kiên trì nói xong.
"Có một người bệnh, cứ nửa tháng sẽ tới tìm tôi theo lịch hẹn trước để hỗ trợ tâm lý. Mới đầu chỉ là nói những than phiền bất mãn. Nhưng sau đó... càng ngày càng kỳ quái."
Người bệnh kia hiển nhiên chính là trình dược viên họ Mã. Hắn lúc trước là hội viên câu lạc bộ tư nhân, sau lại trở thành nhân viên công tác, cuối cùng chạy trốn. Hắn đột nhiên biến mất, mai danh ẩn tích, sinh hoạt ở khu nhà nghèo, nhưng lại dùng nhiều tiền đi gặp bác sĩ tâm lý hàng đầu HunhHn786.
Nguyên nhân là trong lòng trình dược viên họ Mã có vấn đề nhất định phải kể ra. Nếu không nói chính hắn liền phải điên rồi.
Bác sĩ Thẩm nghe người bệnh kể ra. Mới đầu là nói chính mình đã làm chuyện xấu, hại chết người vân vân. Rất nhiều người đều như vậy, đem bác sĩ tâm lý trở thành thùng rác chứa suy nghĩ tiêu cực hoặc là vọng tưởng.
Thẩm Tông Minh không phải thực xác định. Qua vài buổi hẹn hỗ trợ tâm lý, hắn dần dần phát hiện không thích hợp.
Phía sau trình dược viên kia là một tổ chức khổng lồ giống như một giáo phái. Không chỉ như vậy, còn hại rất nhiều người. Trình dược viên kia chịu không nổi lương tâm cắn rứt, rốt cuộc chạy trốn. Mà hắn là người biết rất nhiều chuyện bên trong giáo phái, bao gồm đại bản doanh.
Bồng Mông có một đại bản doanh, bên trong có rất nhiều máy móc, cho nên căn bản không thể dễ dàng dời đi, mới cần diệt trừ trình dược viên họ Mã cùng bác sĩ Thẩm. Bồng Mông hoài nghi trình dược viên họ Mã đã đem vị trí đại bản doanh nói cho bác sĩ Thẩm.
Xác thật như thế.
"Hắn nói chuyện này rất nguy hiểm, nhưng nếu không nói, vạn nhất một ngày nào đó hắn chết, liền không có ai biết......"
Bác sĩ Thẩm kỳ thật là người không liên quan, hẳn là sẽ không nghe nội dung vượt qua phạm vi trách nhiệm một bác sĩ tâm lý. Nhưng Thẩm Tông Minh lại nghe, bởi vì hắn đột nhiên ý thức được chuyện này kỳ thật cùng mình có liên quan. Bởi vì hắn có một lông chim vàng.
Thẩm Tông Minh kỳ thật tốt nghiệp chuyên ngành bác sĩ khoa ngoại ở trường y nổi tiếng bên nước ngoài. Sau khi bị tai nạn xe cộ, cánh tay của hắn bị thương, hoạt động bình thường thì không có gì, nhưng không thể cầm dao mổ. Dưới tình huống như thế, Thẩm Tông Minh phải từ bỏ làm một bác sĩ khoa ngoại, bắt đầu chuyển sang ngành tâm lý học.
Thẩm Tông Minh cũng không phải loại có thể nhìn thấu tâm tư người khác. Tâm lý học hẳn không phải sở trường của hắn. Nhưng Thẩm Tông Minh lại trở thành bác sĩ tâm lý hàng đầu, bởi vì hắn có một lông chim vàng.
Hắn phát hiện, chỉ cần có lông chim vàng này là có thể khiến người ta tin tưởng vô điều kiện. Những khách hàng tín nhiệm đem nổi thống khổ cùng bi ai trong lòng nói ra. Tin tưởng tín nhiệm đối với một bác sĩ tâm lý mà nói, là điều quan trọng nhất.
Tạ Nhất kinh ngạc nói:
"Anh có một lông chim vàng."
Thẩm Tông Minh gật gật đầu, nói:
"Tôi đã nhớ ra. Tôi có thể dẫn các người đi tìm lông chim vàng, thậm chí... là hang ổ Bồng Mông."
Hắn nói, liền gian nan ngồi dậy, tháo kim truyền dịch ghim trên mu bàn tay. Tạ Nhất muốn ngăn cản hắn, Thẩm Tông Minh lại nói:
"Hiện giờ Bồng Mông bị tổn thương, mất đi một cơ sở, tôi sợ nếu để lâu, hắn rất có thể dời đi hang ổ, chúng ta sẽ khó mà tìm được."
Tạ Nhất nghe hắn nói như vậy, liền không có lại ngăn cản. Bé 12 đỡ bác sĩ Thẩm. Bọn họ từ phòng bệnh đi ra liền đụng vào bác sĩ trực ban, may mắn là Tống Tịch. Tống Tịch nhướng mày, nhìn bọn họ, nói:
"Đã đóng cổng."
Tạ Nhất cười, nói:
"Bác sĩ Tống, mượn cái xe lăn được không?"
Tống Tịch cười nói:
"Phải có thế chấp."
Tống Tịch nhanh đi lấy một cái xe lăn lại đây. Bé 12 đẩy xe lăn đi theo mọi người. Bọn họ vào thang máy, trực tiếp đi xuống tầng trệt.
Ở cổng có bảo vệ.
Tạ Nhất nhìn thoáng qua. Hiện tại đã đóng cổng, thời gian này bệnh viện không cho người tùy tiện ra vào. Bảo vệ ngồi ở cổng, cửa đã khóa chặt, còn phải quét thẻ mới có thể rời đi.
Tống Tịch đem tấm thẻ nhân viên của hắn đặt ở trong tay Tạ Nhất, nói:
"Thẻ của tôi có thể mở cửa. Tôi đi dẫn bảo vệ rời đi, trong chốc lát tập hợp ở bãi đỗ xe, tôi lái xe."
Tạ Nhất gật gật đầu, nói:
"Anh làm sao dẫn bảo vệ rời đi?"
"Việc này......"
Hắn nói, Tạ Nhất liền nhìn thấy Nguyên Phong sắc mặt không phải rất tốt, cũng không biết sao lại thế.
Mấy người Tạ Nhất trốn một bên. Tống Tịch liền thong thả ung dung đi ra ngoài, sau đó giả bộ ngã, té lăn quay trên mặt đất. Tạ Nhất nhìn thấy cũng xấu hổ.
Bảo vệ mơ màng giống như muốn ngủ rồi. Nghe được âm thanh, hắn lập tức liền tỉnh, chạy nhanh đi xem. Khi chạy tới, hắn đặc biệt khẩn trương nói:
"Tống...... Tống bác sĩ, anh không có việc gì chứ?!"
Tạ Nhất nhìn thấy...
Bảo vệ kia mặt đỏ sao?
Nguyên Phong ở một bên, khí áp liền thấp. Tạ Nhất tức khắc hiểu nguyên nhân. Thì ra bảo vệ kia là thích Tống Tịch, cho nên Nguyên Phong mới khó chịu như vậy.
Kỳ thật cũng đúng, Tống Tịch tuy rằng có chút lớn tuổi, nhưng rất thu hút, diện mạo ôn nhu, còn rất có khí chất.
Bảo vệ mặt đỏ hồng đỡ Tống Tịch đứng lên. Tống Tịch ngượng ngùng nói:
"Thật làm phiền. Tôi mới vừa giải phẫu xong, thời gian có chút dài, có thể là tuột huyết áp."
Bảo vệ vội vàng nói:
"Bác sĩ Tống, tôi đỡ anh đi. Có phải choáng váng đầu hay không?"
Tống Tịch cười cười, nói:
"Tôi vốn dĩ muốn đi đến máy bán nước tự động mua chút đồ uống, bất quá choáng váng đầu, đi không nổi. Có thể giúp tôi không?"
Tống Tịch nói, lại lộ ra một nụ cười hiền lành. Bảo vệ tức khắc mặt càng đỏ bừng, miệng liền đáp ứng. Hắn vội vàng chạy vào bên trong sảnh, nơi đó có máy bán nước tự động.
Bảo vệ vừa đi, Tạ Nhất Thương Khâu, còn có Bé 12 cùng Thẩm Tông Minh chạy nhanh ra bên ngoài. Tạ Nhất quét thẻ mở cửa.
Mọi người chạy ra xong, đột nhiên liền phát hiện Nguyên Phong không theo. Tạ Nhất quay đầu lại muốn tìm Nguyên Phong, kết quả liền nhìn thấy Nguyên Phong nghênh ngang đi tới bên cạnh Tống Tịch.
Bảo vệ mua đồ uống quay về, tức khắc liền ngây ngẩn cả người. Bởi vì Nguyên Phong đang tỏ rõ quyền sở hữu. Hắn hôn môi Tống Tịch.
Tống Tịch muốn giãy giụa, lại bị Nguyên Phong hung hăng ôm ở trong ngực, bá đạo xâm lược. Tống Tịch cuối cùng cũng không chống cự, duỗi tay ôm cổ Nguyên Phong, chủ động hôn đáp trả.
Bảo vệ thiếu chút nữa ngất xỉu.
Tống Tịch bị hôn thở hồng hộc, thấp giọng nói:
"Em sẽ hại anh bị khai trừ."
Nguyên Phong cười, nói:
"Vậy thật tốt quá."
Nguyên Phong nói, chặn ngang bế Tống Tịch. Hắn ngẩng đầu nói với bảo vệ còn há hốc mồm.
"Bác sĩ Tống không thoải mái, tôi dẫn anh ấy về nhà."
Nói xong, Nguyên Phong thập phần khí phách ôm Tống Tịch rời đi.
Mấy người Tạ Nhất tới bãi đỗ xe, thực mau Nguyên Phong cùng Tống Tịch cũng tới. Chẳng qua Tống Tịch là bị Nguyên Phong ôm tới. Tống Tịch muốn giãy giụa, Nguyên Phong dứt khoát đem hắn sửa thành ngồi ở trên cánh tay. Tống Tịch cảm giác so với ôm công chúa, ôm như em bé còn thẹn hơn. Hắn vội vàng vùi đầu ở hõm vai, ôm cổ Nguyên Phong. Tạ Nhất có chút bất đắc dĩ.
Lúc này bọn họ còn show ân ái.
Mọi người lên xe, Nguyên Phong lái xe, Tống Tịch ngồi ở ghế phụ, cổ cùng gương mặt còn đỏ bừng. Nguyên Phong lại thực bình tĩnh nói:
"Đi nơi nào?"
Thẩm Tông Minh nói:
"Đi trước tìm lông chim vàng."
Thẩm Tông Minh cho một cái địa chỉ, không phải phòng khám, cũng không phải nhà hắn. Kỳ thật đó là nơi Thẩm Tông Minh từng ở trước khi xuất ngoại du học. Lúc hắn về nước đã đến nơi đó xem qua, phát hiện phòng vừa lúc trống chưa có ai thuê, liền nói với chủ nhà thuê lại. Vốn dĩ tính toán coi như dùng để nghỉ ngơi, bất quá sau đó cất giữ lông chim vàng.
Thẩm Tông Minh dẫn bọn họ tới phòng thuê. Hắn từ trong ngăn tủ đem ra lông chim vàng. Tạ Nhất vừa nhìn thấy nhận ra là lông chim vàng của mình.
Bởi vì câu chuyện của trình dược viên họ Mã, Thẩm Tông Minh cũng biết công dụng của lông chim vàng. Tuy rằng lông chim vàng thật sự có thể giúp hắn trở thành bác sĩ tâm lý đứng đầu thế giới, nhưng giữ bên cạnh giống như là bom hẹn giờ. Còn nữa, nghe được quá nhiều sự tình từ miệng khách hàng, biết Bồng Mông là điên cuồng biến thái, bác sĩ Thẩm cảm thấy mình cũng không phải cái loại ngồi yên không quan tâm.
Lúc trước ở vũ hội hóa trang, Thẩm Tông Minh bỏ lại Tạ Nhất cùng Thương Khâu, còn lái xe gặp tai nạn, kỳ thật cũng không phải hắn muốn chạy trốn. Hắn chỉ là không biết Tạ Nhất cùng Thương Khâu có phải người của giáo phái kia hay không. Thẩm Tông Minh có bệnh đa nghi tương đối nặng, cho nên mới tính toán né tránh Tạ Nhất cùng Thương Khâu, như vậy cũng tương đối bảo đảm an toàn.
Thẩm Tông Minh đem lông chim vàng giao cho Tạ Nhất, đồng thời lại lấy ra một cái bản đồ, nói:
"Đây là người bệnh vẽ ra, giao cho tôi bảo quản."
Là bản đồ phát họa, có đánh dấu vị trí đại bản doanh của Bồng Mông. Một nơi diện tích rất lớn, thế nhưng không phải thực hẻo lánh, cũng không ở thâm sơn cùng cốc. Dù sao bọn họ muốn vận chuyển đồ đạc, thâm sơn cùng cốc không phải tiện. Nhưng nơi đó dùng thủ thuật che mắt, hơn nữa thuật pháp phi thường cao thâm, người bình thường căn bản phát hiện không được, dù người có chút tu vi cũng khó phát hiện.
Tạ Nhất tìm được lông chim vàng, còn có bản đồ.
Thẩm Tông Minh nói:
"Bệnh nhân của tôi nói, trong tay Bồng Mông cũng có một lông chim vàng."
Kỳ thật điểm này, bọn họ đã sớm biết. Bởi vì Lý Kiệt năm đó chính là dùng lông chim vàng nghiên cứu thuốc kích phát tiềm năng của con người. Cho nên trong tay Bồng Mông khẳng định sẽ có lông chim vàng.
Nếu Tạ Nhất muốn khôi phục chân thân, cần gom đủ số lông chim vàng. Nhưng vô luận trong tay bọn họ có bao nhiêu lông chim vàng, cuối cùng vẫn thiếu một cái trong tay Bồng Mông. Cho nên Tạ Nhất căn bản không cách gì khôi phục chân thân.
Thương Khâu nheo nheo mắt, nói:
"Bồng Mông bị chúng ta ngăn chặn, không có hấp thu đủ dương nguyên, còn phá hủy một chi nhánh, hiện tại là thời cơ tốt nhất."
Tạ Nhất cũng gật gật đầu. Tống Tịch nói:
"Vậy vừa lúc, thù mới hận cũ, cùng nhau tính đi."
Bởi vì Nguyên Phong đã không phải người gỗ. Hắn hiện tại là quỷ, cũng không nhớ rõ sự tình trước kia, cho nên không biết Bồng Mông là ai, cũng không biết chính mình bị Bồng Mông khống chế qua.
Tống Tịch nói:
"Em đi về trước chờ anh."
Nguyên Phong nhíu mày nói:
"Anh đi đâu, em liền đi nơi đó."
Tống Tịch có chút bất đắc dĩ. Tạ Nhất nói:
"Xin đừng nói lời âu yếm lúc này, đi mau thôi."
Mọi người cầm lông chim vàng cấp tốc xuống lầu. Bọn họ lái xe đến địa chỉ vừa tìm được. Đến nơi trời đã sáng.
Nơi này là một nghĩa trang. Nếu không phải có bản đồ, bọn họ thật không thể tin là đại bản doanh Bồng Mông chuyển tới đây. Bất quá nghĩa địa âm khí thực nặng chính là lý do Bồng Mông chọn chỗ này.
Tạ Nhất nói:
"Bé 12, con ở trong xe chăm sóc bác sĩ Thẩm."
Bé 12 có chút lo lắng cho các ba ba, nhưng cũng không có cách nào, liền gật gật đầu. Những người khác chuẩn bị âm thầm tiến vào đại bản doanh của Bồng Mông.
Thương Khâu hiện tại đã khôi phục là Tông Bố Thần, tất nhiên năng lực không bình thường. Bài trừ một cái thủ thuật che mắt mà thôi, đối với hắn chỉ là động tác đơn giản phất tay.
Thủ thuật che mắt biến mất, bốn phía tức khắc lộ ra diện mạo thật. Thế nhưng là một cái nhà xưởng siêu lớn. Bốn phía một mảnh hoang vu, nhà xưởng sừng sững, còn đang xả ra nước thải. Quả nhiên rất lớn, công cụ cũng rất nhiều, cho nên cơ bản khó dọn đi. Một khi dọn đi, tổn thất khẳng định sẽ phi thường nghiêm trọng.
Thương Khâu đi đầu, đem cung tên khôi phục nguyên bản, nắm trong tay. Hắn chậm rãi hướng vào trong. Tạ Nhất, Tống Tịch cùng Nguyên Phong theo ở phía sau.
Từng trận mùi hôi thối truyền ra, làm Tạ Nhất không thích ứng nhíu nhíu mày.
Ống xả từ trong nhà xưởng dẫn ra ngoài. Chất màu đen cuồn cuộn chảy ra nhớp nháp kinh tởm, bốc lên mùi tanh hôi khó ngửi, có cả mùi máu tanh.
Mọi người chậm rãi đi vào trong.
"Tách!!!"
Nhà xưởng tối tăm đột nhiên đèn đuốc sáng trưng, mỗi một chỗ đều có thể thấy rõ ràng. Bồng Mông ngồi ở trên ghế cách bọn họ không xa. Hắn ở trong thi thể Hồng trưởng phòng, thiếu một cánh tay, trên mặt cũng vết thương chồng chất.
Mùi tanh tưởi hư thối từ trên người Hồng trưởng phòng truyền ra. Bồng Mông không có đủ dương khí, da thịt không thể duy trì. Chỉ có âm khí mà không có dương khí, da thịt liền sẽ hư thối, cuối cùng biến thành một đống xương trắng.
Bồng Mông ngồi ở trên ghế, trên mặt lại lộ ra nụ cười dữ tợn, nói:
"Bọn mày đã tới."
Thương Khâu nhíu nhíu mày, trong tay nắm trường cung màu đỏ. Bồng Mông nói:
"Thật đáng tiếc... Tao vốn định dùng chân thân Tông Bố Thần để khôi phục bản thân. Nhưng bọn mày một hai phải phá hư chuyện tốt của tao. Cho nên..... Tao chỉ có thể ra hạ sách này."
Hắn nói, lấy ra một cái bình nhỏ. Tạ Nhất tức khắc nhíu mắt.
Là lông chim vàng. Bất quá đã bị Bồng Mông hóa thành dạng chất lỏng chứa trong một cái bình thủy tinh.
Ánh vàng rực rỡ, chất lỏng chảy xuôi, phảng phất là ngân hà lấp lánh.
Bồng Mông lắc bình nhỏ, nói:
"Còn nhớ... Trận chiến Sông Đán chứ? Bọn mày giết hại lẫn nhau. Một màn kia thật đúng là vừa ý đó, có muốn thử lại một lần không?"
Thương Khâu tựa hồ bị Bồng Mông chọc giận, đột nhiên khéo dây cung.
"Vèo!!!"
Bồng Mông nghiêng người né tránh, té lăn trên đất, cùng lúc đó cười lớn, dữ tợn nói:
"Trở lại sông Đán, tự mình giết hắn đi!!!"
Bồng Mông nói, đem cái bình thủy tinh nện trên mặt đất.
"Xoảng!"
Chất lỏng màu vàng kim chảy tứ tán, nháy mắt lan tràn ra. Trong nháy mắt ánh sáng phát ra mãnh liệt, bao trùm tất cả mọi người bên trong.
Nguyên Phong lập tức xông lên bảo vệ Tống Tịch. Tống Tịch chấn kinh trừng to hai mắt.
Lông chim vàng đích xác có tác dụng dịch chuyển thời không. Nếu bọn họ về tới sông Đán, Tống Tịch chính là Đan Chu, trưởng tử của Đế Nghiêu, Tạ Nhất chính là Đông Hoàng Thái Nhất, Thương Khâu là Tư Nghệ thầy dạy bắn cung của Đế Nghiêu HunhHn786.
Còn Nguyên Phong thì sao?
Nguyên Phong cái gì cũng không phải, không biết sẽ bị vứt đến chỗ nào.
Tống Tịch nắm chặt tay Nguyên Phong, cảm giác được thân thể giống bị xé nứt rất đau đớn. Hắn cảm giác móng tay cào bị thương Nguyên Phong, nhưng cuối cùng vẫn là không có giữ được.
Tạ Nhất đột nhiên bị ánh sáng vây quanh, trong nháy mắt thấy được một mũi tên màu trắng tiến vào mắt của mình.
"Ôi!!!"
Tạ Nhất hút một ngụm khí lạnh, sau đó rơi vào trong bóng tối.
Tạ Nhất cảm thấy mình giống như vào một giấc mộng, một giấc mộng không thể hiểu được. Khi tỉnh lại, Tạ Nhất tựa hồ không nhớ gì cả, trong đầu trống rỗng, một chút cũng không nhớ rõ. Tạ Nhất ngồi dậy, xoa xoa thái dương. Lúc này liền nghe được có người ở bên ngoài nói:
"Đại nhân, Đế quân mời ngài đi dự tiệc."
Tạ Nhất trong nháy mắt có chút mê mang.
Dự tiệc? Đế quân?
Trong đầu trống rỗng, tựa hồ đã quên cái gì, lại tựa hồ không có quên mất cái gì.
"Đại nhân?"
Giọng nói bên ngoài cửa lại vang lên. Tạ Nhất lập tức nói:
"Ta đã biết."
Tạ Nhất đứng lên, nhìn nhìn bốn phía. Thời cổ xưa thiết kế đơn giản. Mặc thêm xiêm y, sửa sang lại một chút đầu tóc, Tạ Nhất từ trong phòng đi ra.
Vừa lúc đối diện đi tới một người thanh niên trẻ, tóc dài cũng không có cột lên cao, thoạt nhìn rất là tiêu sái. Hắn cười với Tạ Nhất, chào hỏi.
"Thái Nhất."
Thái Nhất?
Tạ Nhất trong nháy mắt có chút bối rối, lại cảm thấy không có gì xa lạ. Tạ Nhất cười với đối phương, gật đầu, chắp tay nói:
"Thái tử."
Người này là Thái tử Đan Chu con Đế Nghiêu. Đan Chu cười nói:
"Ngươi và ta còn xưng Thái Tử cái gì. Đi mau, Quân phụ đã bày tiệc."
Tạ Nhất gật gật đầu, theo Thái Tử Đan Chu đến bữa tiệc.
Hai người đi vào, bên trong đã có rất nhiều người, mọi người bắt chuyện với nhau. Hai người đều được chú ý, đặc biệt là Thái tử Đan Chu.
Thái tử Đan Chu là người tài hoa thành công, hơn nữa là người tốt tính không làm cao. Có thể nói là một Thái tử nhân hậu. Hơn nữa hắn là con do chính thất sinh ra. Tuy rằng Đế quân tổng cộng có mười đứa con trai, nhưng chính thất chỉ sinh Đan Chu, chín em trai của hắn là con của thiếp thất sinh. Hơn nữa tài năng không ai sánh kịp Thái tử Đan Chu. Cứ như vậy, Thái tử Đan Chu tuyệt đối là người sẽ thừa kế Đế quân.
Bởi vì Thái tử có công được ban đất phong ở sông Đán. Đã là một thủ lĩnh một vùng, cai trị một bộ lạc, cho nên Thái tử được mọi người chú ý.
Mà người bên cạnh Thái tử càng không thể bỏ qua. Có người cho rằng, thanh niên trẻ tuổi tướng mạo đẹp đẽ tao nhã, thanh tú ôn nhu là vị thần tối cao Đông Hoàng Thái Nhất hạ phàm.
Ở thời điểm các bộ lạc còn chưa có liên minh, thậm chí trước cả tổ tiên Viêm Hoàng, có truyền thuyết về đại thần Bàn Cổ. Bàn Cổ ngã xuống, mắt phải hóa thành ba con quạ vàng khổng lồ. Ba con quạ vàng là có trước mặt trời, so mặt trời còn muốn lâu đời hơn. Mà Đông Hoàng Thái Nhất chính là một trong ba con quạ vàng đó.
Có thể nói, nơi này không ai địa vị cao hơn Đông Hoàng Thái Nhất. Cả Đế quân cũng phải khách khí.
Đông Hoàng Thái Nhất cùng Thái tử Đan Chu đi vào. Mọi người đều nghe nói hai người quan hệ thân thiết. Danh tiếng của Thái tử Đan Chu rất lớn, lại có thần minh tương trợ là như hổ thêm cánh. Mọi người đều hâm mộ cùng khâm phục.
Tạ Nhất cùng Đan Chu tiến vào ngồi. Đế quân vẫn chưa đến. Bất quá đám người lại xôn xao một trận. Liền nghe được tiếng bước chân, có người từ bên ngoài đi tiến vào. Người nọ một thân giáp màu đen, bất quá áo giáp có chút cũ nát. Tóc cột lên tùy tiện, rơi xuống vài sợi, thoạt nhìn không quá chú trọng bề ngoài.
Nhưng mà tóc đen cột lên hết làm lộ ra khuôn mặt mạnh mẽ lạnh lùng. Đôi mắt hơi hẹp dài, mũi cao, môi có chút mỏng mím lại, thoạt nhìn khó gần.
"Sư phụ dạy bắn cung tới."
"Là Tư Nghệ đại nhân."
"Đại anh hùng!"
Tạ Nhất nghe đám người xôn xao, ngẩng đầu nhìn, liền nhìn thấy người kia sải bước đi vào. Hắn trên lưng mang một cây cung lớn màu đỏ, bao đựng tên chỉ có một cây tên màu trắng. Trên mặt hắn không có bất luận biểu tình gì, tựa hồ không để mắt bất luận kẻ nào. Ánh mắt lạnh lùng trực tiếp vào chỗ ngồi.
Người khác bàn luận, Thái tử Đan Chu vừa thấy, cười nói:
"Thái Nhất, ngươi còn nhớ hắn không? Sư phụ dạy bắn cung lần trước ta tiến cử."
Tư Nghệ chính là sư phụ dạy bắn cung của Đế Nghiêu. Nghe nói là hắn lớn lên trong núi, nhưng hai mươi tuổi đã là cung thủ thiện xạ. Thái tử Đan Chu tiến cử hắn cho Đế Nghiêu. Do đó tuổi còn trẻ, Tư Nghệ đã biến thành sư phụ của Đế Nghiêu.
Mà bấy giờ, mười mặt trời gây họa hại nhân gian, dân chúng lầm than. Đế quân thập phần buồn rầu, hạ lệnh sư phụ Tư Nghệ bắn hạ chín mặt trời.
Rất nhiều người khinh thường Tư Nghệ. Cảm thấy hắn quá trẻ, không chiến tích, chỉ biết bắn cung, lại lớn lên trong rừng sâu do ve sầu nuôi lớn. Vì thế chỉ là đồn thổi phóng đại quá mức đến vô cùng kì diệu.
Nào biết Tư Nghệ lĩnh mệnh, một ngày lập tức chiến thắng trở về. Hắn dùng cung bắn hạ chín mặt trời. Quả nhiên là xạ thần, cũng trở thành đại anh hùng của bộ lạc.
Danh tiếng Tư Nghệ tức khắc tăng lên. Đế quân cũng rất vui, vì khen thưởng Tư Nghệ mới cố ý tổ chức yến tiệc này, mời bộ lạc bốn phương đến tham gia. Hơn nữa vì công lao to lớn, Tư Nghệ được ban đất phong ở Thương Khâu, làm Thương Khâu Hầu, lệnh Tư Nghệ quản lý bộ lạc Thương Khâu.
Tạ Nhất đương nhiên nhớ rõ người này. Lần đầu tiên Tạ Nhất nhìn thấy người này, chỉ sợ gặp hắn còn trước cả Thái tử Đan Chu. Khi đó người này đang bắn lá cây, ăn mặc rất bình thường, nhưng che không được phong độ sắc bén.
Hiện giờ gặp lại, chỉ cảm thấy... Hết sức quen thuộc. Có thứ gì ở trong lòng dao động, lại giống như vĩnh viễn cũng phá không được lớp che phủ dày đặc.
Thương Khâu ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt Tạ Nhất. Tạ Nhất trong nháy mắt thiếu chút nữa bị ánh mắt sâu không thấy đáy kia hút vào, vội vàng ho khan một tiếng. Vì che giấu xấu hổ, Tạ Nhất hướng tới Thương Khâu cười cười.
Thương Khâu nhìn ánh mắt Tạ Nhất, trong lòng cũng có cảm xúc không xác định. Rất quen thuộc, quen thuộc làm hắn giật mình, nhưng nói không nên lời rốt cuộc là quen thuộc như thế nào.
Đế Nghiêu đã đến. Hiện giờ Đế Nghiêu tuổi tác đã cao, được người nâng từ bên ngoài vào tới. Mấy năm nay bệnh quấn thân, thân thể ngày càng kém. Ông ta ngồi ổn định rồi, hít thở vài hơi, lúc này mới cười nói:
"Hôm nay Tứ Nhạc tề tụ, chính là việc nhiều năm không xảy ra."
Tứ Nhạc kỳ thực là cách gọi chung của thủ lĩnh liên minh bộ lạc. Hiện thời bộ lạc lớn bé rất nhiều, giống như hạt mè rắc trên đất. Thường thì mấy bộ lạc, thậm chí mấy chục bộ lạc sẽ cùng liên minh với nhau. Tình huống thời này liên minh các bộ lạc là rất quan trọng.
Hiện giờ Đế Nghiêu là thủ lĩnh liên minh bộ lạc, cũng là thủ lĩnh bộ lạc riêng của mình. Ông ta đồng thời cũng là thủ lĩnh Tứ Nhạc. Liên minh bộ lạc ở Trung Nguyên, thậm chí là liên minh bộ lạc ở Nam Man, tất cả đều sẽ nghe theo lệnh của Đế Nghiêu.
Đế quân lại nói:
"Hôm nay mời Tứ Nhạc đến, kỳ thật là vì ăn mừng một chuyện. Nói vậy chư vị đã biết, 10 mặt trời cùng xuất hiện khiến dân chúng khốn khổ. Đây cũng không phải là chuyện của bộ lạc nào, mà là chuyện lớn cần Tứ Nhạc. Hiện giờ có anh hùng bắn hạ chín mặt trời, giải khó khăn của trăm họ, quả thật rất may mắn!"
Đế quân nói, mọi người đem ánh mắt đặt ở trên người Thương Khâu. Thương Khâu lại không có động, chỉ là ngồi ở tại chỗ, ánh mắt cũng thập phần bình thản.
Đế quân còn nói, liền thấy có người từ bên ngoài vội vàng chạy vào. Hắn cúi đầu, thật cẩn thận, cực lực hạ thấp sự tồn tại. Nhưng vẫn cứ không được, hắn vẫn là bị Đế quân phát hiện, không vui nói:
"Dận Minh! Sao bây giờ mới đến?"
Dận Minh cứng đờ, nhanh ngẩng đầu lên cười làm lành, nói:
"Dạ dạ, quân phụ, con biết sai rồi. Con liền ngồi vào vị trí."
Dận Minh chính là em trai của Thái tử Đan Chu. Nhưng Dận Minh không phải Đế hậu sinh, cho nên cũng không phải là con chính thất. Hơn nữa hắn ngày thường chỉ thích chơi đùa, luôn gây chuyện thị phi, cho nên cũng không được mọi người xem trọng.
Dận Minh ngồi xuống, thái độ vẫn rất tốt, luôn vui vẻ. Hắn ngồi bên cạnh một người trẻ tuổi, còn nhìn người trẻ tuổi kia cười cười.
Người trẻ tuổi kia không phải ai khác, chính là người luôn đi theo bên cạnh Đông Hoàng Thái Nhất, Đào Hoa.
Đào Hoa là cây đào được Đông Hoàng Thái Nhất cứu. Bởi vì Đông Hoàng Thái Nhất trên người linh lực tràn đầy, hấp thụ một ít linh lực Đông Hoàng Thái Nhất, hắn nhanh chóng tu luyện thành hình người.
Đào Hoa ngồi im. Dận Minh ngồi ở bên cạnh cười toe toét nhìn Đào Hoa vài lần. Tựa hồ cảm thấy Đào Hoa diện mạo xinh đẹp, hắn còn chủ động bắt chuyện cùng Đào Hoa.
Tạ Nhất nghiêng đầu nhìn thoáng qua em trai của Đan Chu. Trước kia Tạ Nhất cũng gặp qua Dận Minh. Hắn miệng lưỡi trơn tru, hơn nữa luôn trêu chọc Đào Hoa. Bất quá hôm nay Dận Minh tựa hồ có điểm không thích hợp. Tạ Nhất có thể rõ ràng cảm giác được trên người Dận Minh có khí tức hung hãn, nhưng cũng không có vạch trần.
Tạ Nhất cười tủm tỉm nghiêng đầu, ánh mắt sâu xa đánh giá Dận Minh.
Dận Minh còn lấm la lấm lét nhìn Đào Hoa. Đào Hoa đặt tay bên mép chiếu, hắn vừa định duỗi tay đi sờ, kết quả bị người nhìn chằm chằm đến da đầu tê dại. Ngẩng đầu lên, hắn liền gặp được ánh mắt Tạ Nhất.
Dận Minh đột nhiên cảm thấy bị người nhìn thấu. Vị thần Đông Hoàng kia còn hướng về phía hắn cười cười. Nụ cười khiến người ta bủn rủn.
Dận Minh nhanh thu hồi tay, lúc này lại có ánh mắt khác chiếu tới. Dận Minh quay đầu thấy thế nhưng là Thương Khâu Hầu Tư Nghệ đang nhìn hắn chằm chằm. Ánh mắt lạnh băng, không có một chút ý cười, ẩn chứa khói mù. Dận Minh không biết chính mình như thế nào chọc tới Thương Khâu Hầu.
Hay là...... Bị lộ?
Kỳ thật hắn cũng không phải Dận Minh, đương nhiên cũng không phải em trai Thái tử Đan Chu, cũng không phải con Đế Nghiêu. Mà là... hung thú từ Hung Thủy chạy ra, Chín Anh.
Mười mặt trời xuất hiện cùng lúc làm sông Hung Thủy sôi trào, cá tôm trong nước chết hết. Chín Anh không có gì ăn, đói không chịu được. Hắn nghe nói các thủ lĩnh bộ lạc tề tụ, tất nhiên sẽ có tiệc có món ngon. Bởi vậy hắn đánh hôn mê Dận Minh, giả thành Dận Minh trà trộn vào.
Nào biết mới vừa tiến vào, hắn tựa hồ đã bị người nhìn thấu. Không ngờ các thủ lĩnh tề tụ, thế nhưng còn có thần Đông Hoàng Thái Nhất, Chín Anh tức khắc cảm giác áp lực có chút lớn. Lại còn có Tư Nghệ trừng mắt nhìn hắn, mà hắn không biết lý do gì.
Lúc này Đế quân lại nói:
"Tư Nghệ bắn hạ mặt trời có công, giải trừ khó khăn cho người dân. Nay đặc phong Tư Nghệ là thủ lĩnh bộ lạc Thương Khâu, chư vị có ý kiến gì?"
Mọi người tất nhiên không có ý kiến, nhưng có một người đột nhiên đứng lên, thực cung kính nói:
"Trọng Hoa có ý kiến."
Tất cả đều nhìn về phía Trọng Hoa, có chút kinh ngạc. Tư Nghệ chính là anh hùng bắn hạ mặt trời, bởi vì bắn hạ mặt trời có công, thân thể thành thánh. Đừng thấy hắn tuổi trẻ, nhưng tuyệt đối không thể đo lường. Đế quân phong hắn là thủ lĩnh bộ lạc Thương Khâu, thế nhưng có người có ý kiến, lá gan không nhỏ?
Trọng Hoa đứng ra, bị mọi người chú ý. Thái tử Đan Chu lập tức kề sát Tạ Nhất, nói mấy câu. Thái tử Đan Chu biết rõ thế cục, Đông Hoàng Thái Nhất là người nhàn tản, bởi vậy không quen biết nhiều người, Đan Chu đang giới thiệu.
Kỳ thật Trọng Hoa là người nổi tiếng, nói ra người đời sau không ai không biết. Đó chính là người kế nhiệm Đế Nghiêu, trở thành thủ lĩnh của thủ lĩnh liên minh bộ lạc đời kế tiếp, Đế Thuấn.
Thuấn chính là thụy hào, sau khi chết mới phong. Tên khi sinh ra của Đế Thuấn là Diêu Trọng Hoa. Trước khi Đế Thuấn ở trở thủ lĩnh của các thủ lĩnh liên minh bộ lạc, kỳ thật là nhân vật vô danh tiểu tốt, cũng không phải thủ lĩnh bộ lạc nào.
Trọng Hoa đứng ở trong bữa tiệc, mọi người nhìn hắn kinh ngạc. Đế quân nói:
"Hả? Ngươi là người phương nào, dám phản đối?"
Thái độ Trọng Hoa thực thản nhiên, nói chuyện rõ ràng, ý tứ cũng rất rõ ràng.
"Tiểu nhân là Trọng Hoa, cũng không phải là người nào. Tiểu nhân sinh ở Diêu Khư, trồng trọt ở Lịch Sơn, đánh cá ở Lôi Trạch, làm gốm bên bờ Hoàng Hà, tạp dịch ở Thọ Sơn, cũng ở Đốn Khâu cùng phụ cận làm một ít buôn bán."
Đế Nghiêu vừa nghe, cười nói:
"Nói như vậy, ngươi cái gì cũng biết làm?"
Trọng Hoa nói:
"Đa tạ Đế quân khen ngợi. Chỉ vì tiểu nhân sinh ra trong nhà nghèo, tất nhiên cái gì cũng phải biết làm."
Đế Nghiêu lại nói:
"Ngươi nếu trải qua việc đời, vì sao phải ngăn cản ta ban thưởng cho Tư Nghệ?"
Trọng Hoa cung kính nói:
"Tiểu nhân cũng không phải là ngăn cản Đế quân ban thưởng Tư Nghệ đại nhân. Tiểu nhân có ý kiến, chính là cảm thấy Đế quân ban thưởng không đủ."
Đế Nghiêu vừa nghe, tức khắc cười, nói:
"Người này thực sự thú vị. Vậy ngươi cảm thấy ta nên thưởng Tư Nghệ cái gì?"
Trọng Hoa cười nói:
"Nếu không có Tư Nghệ đại nhân, người dân vẫn phải chịu bị đốt cháy. Đừng nói là người dân, ngay cả thủ lĩnh bộ lạc, thủ lĩnh các liên minh cũng đều không may mắn thoát nạn. Đại anh hùng có công lao lớn như thế, theo tiểu nhân thấy, đem vị trí trong Tứ Nhạc thưởng cho Tư Nghệ đại nhân cũng là chưa đủ."
Hắn nói như vậy, nhóm Tứ Nhạc tức khắc có chút hoảng loạn, nhìn về phía Đế quân, có người dứt khoát nói:
"Vậy ngươi nói nên đem vị trí thủ lĩnh liên minh bộ lạc thưởng cho Tư Nghệ?"
Đế Nghiêu nhíu nhíu mày. Trọng Hoa lại là cười nói:
"Các vị thủ lĩnh đừng nóng, tiểu nhân chỉ là nói ra lời ngu muội. Công lao lớn như thế đã không phải phân phong địa bàn là có thể giải quyết được. Đế quân đừng ngại đem muội muội Thường Nga gả cho Tư Nghệ đại nhân. Mỹ nhân xứng anh hùng."
Đế Nghiêu vừa nghe, tức khắc nhẹ nhàng thở ra. Tứ Nhạc cũng nhẹ nhàng thở ra. Đế Nghiêu cười nói:
"Ngươi nói cũng thật có lý."
Kỳ thật Đế Nghiêu suy nghĩ rất nhiều. Bởi vì bắn hạ mặt trời có công, Tư Nghệ đã trở thành đại anh hùng trong lòng dân chúng. Hơn nữa thân thể thành thánh, danh tiếng rất cao, nếu Tư Nghệ là con Đế Nghiêu, khẳng định là người kế vị đời tiếp theo. Nhưng Tư Nghệ cùng Đế Nghiêu không có bất luận quan hệ huyết thống gì.
Trọng Hoa nói, làm Đế quân cùng nhóm Tứ Nhạc đều cảm giác nguy cơ. Bất quá Trọng Hoa lại tung ra cành ôliu, để Đế quân dùng hôn nhân mượn sức Tư Nghệ.
Đế Nghiêu cười, nhìn về phía Tư Nghệ, nói:
"Ý sư phụ như thế nào. Muội muội ta tuổi trẻ xinh đẹp, cùng sư phụ rất xứng đôi. Ngày trước muội ấy cũng từng cùng ta nhắc qua, rất kính ngưỡng tài hoa cùng khí chất anh hùng của sư phụ. Sư phụ hiện giờ cũng chưa thành thân, cũng chưa có con. Hay là đáp ứng việc tốt đẹp này."
Đế quân có ý mượn sức Tư Nghệ. Tư Nghệ nghe đến đó, không có lập tức nói chuyện, ánh mắt vẫn cứ bình tĩnh, cả một chút dao động cũng không có. Hắn từ từ ngẩng đầu lên, lại không phải nhìn về phía Đế quân.
Mà là nhìn về phía Tạ Nhất.
Tạ Nhất ngồi tại chỗ, mới vừa nghe Trọng Hoa nói vài câu, liền biết hắn không phải là người bình thường. Tâm cơ sâu, hơn nữa từng trải, có tài năng có mưu lược, thật là nhân tài khó gặp. Bất quá hắn tâm tư quá sâu, Tạ Nhất tựa hồ cảm thấy người này khó trở thành bạn tâm giao.
Tạ Nhất nghe Đế quân muốn đem muội muội gả cho Tư Nghệ, theo bản năng ngẩng đầu nhìn. Kết quả vừa lúc chạm vào ánh mắt Tư Nghệ. Trong nháy mắt, ánh mắt hai người hút chặt chẽ vào nhau. Tim Tạ Nhất đập thình thịch, phảng phất là thiên quân vạn mã, lại có một loại cảm giác hốt hoảng không lý do.
Thái tử Đan Chu ngồi ở bên cạnh Tạ Nhất. Mọi người đều nhìn chăm chú vào Tư Nghệ. Tư Nghệ lại nhìn về phía Đông Hoàng Thái Nhất. Đan Chu có chút kỳ quái, quay đầu cũng nhìn về phía Tạ Nhất, thấp giọng nói:
"Thái Nhất?"
Tạ Nhất lúc này mới từ trong hoảng hốt thoát ra, không lý do cảm thấy trên mặt đỏ bừng. Mới vừa rồi ánh mắt kia thế nhưng có sức hút mạnh mẽ, làm tim Tạ Nhất đập dị thường.
Tạ Nhất nhìn qua một bên. Thương Khâu lúc này mới nhàn nhạt chắp tay nói:
"Đế quân có ý tốt, Tư Nghệ xin nhận. Chỉ là Tư Nghệ nghèo hèn, không có chỗ ở cố định, chưa có ý đón dâu."
Tạ Nhất nghe Thương Khâu nói, không biết sao lại thấy nhẹ lòng.
Đế quân cuối cùng đành phải ban cho Tư Nghệ đất phong ở Thương Khâu, là thủ lĩnh một bộ lạc.
Yến tiệc còn tiếp tục, tất cả Tứ Nhạc đều bắt chuyện với Thương Khâu. Chỉ là Thương Khâu không nói chuyện, cũng không cho ai mặt mũi.
Tạ Nhất uống chút rượu, thân thể hơi nóng, không chịu được, liền chuẩn bị đứng lên đi ra ngoài hít thở không khí. Thái Tử Đan Chu nói:
"Ngươi uống say sao? Ta dẫn ngươi trở về?"
Tạ Nhất xua xua tay, nói:
"Ta không có việc gì, trong chốc lát sẽ trở lại, đi ra ngoài cho thoáng một chút."
Tạ Nhất nói, liền đứng lên, đi ra khỏi bữa tiệc.
Tạ Nhất đi vài bước, đột nhiên nghe được phía sau có âm thanh, muốn quay đầu lại đột nhiên bị bịt kín miệng mũi, không thể phát ra tiếng.
Tạ Nhất bị đem ấn ở trên tường. Đã là ban đêm, trên bầu trời đầy sao, còn có ánh trăng sáng ngời. Tạ Nhất bị đè dựa vào vách tường, giương mắt nhìn. Nương theo ánh trăng, Tạ Nhất nhìn thấy một khuôn mặt, hai mắt hơi hẹp dài, mũi rất cao, môi hơi mỏng luôn mím lại. Vẻ mặt lạnh nhạt lại lộ ra gợi cảm.
Thương Khâu che lại miệng mũi Tạ Nhất. Hắn kiềm trụ đôi tay Tạ Nhất, đem người đè ở trên tường, ghé vào bên tai, thấp giọng nói:
"Suỵt......"
Tạ Nhất bị một ngụm khí nóng thổi tới bên lỗ tai, ngứa ngáy xông lên đỉnh đầu, ánh mắt đong đưa, lẳng lặng nhìn Thương Khâu.
Thương Khâu chậm rãi buông tay che lại miệng mũi Tạ Nhất, lại không có buông ra kiềm chế cổ tay. Sau đó hắn thong thả cúi đầu, động tác chậm rãi, dùng đôi môi gợi cảm ngậm lấy môi Tạ Nhất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.