Chương trước
Chương sau
Triệu Càn mới đầu không cảm thấy chuông gió thế nào, chỉ là đặt ở trong phòng khách. Sau đó kỳ tích đã xảy ra, Triệu Càn kiếm tiền càng nhiều. Hết lần này đến lần khác xuất hiện những sự tình không thể tưởng tượng. Cuối cùng công ty Triệu Càn từ vô danh chưa được biết lại thành chiến mã, được mọi người bàn tán say sưa HunhHn786.
Vận may liên tục, Triệu Càn mời thầy phong thuỷ tới xem. Thầy phong thuỷ nói chuông gió chính là vật đại cát. Nhưng chuông gió có thần minh, nếu tự mình chiếm hữu thần minh, cuối cùng vẫn là bị trời phạt. Cho nên thầy phong thuỷ khuyên Triệu Càn làm chuyện tốt thả thần minh.
Nhưng mà Triệu Càn thực tham lam, nghe nói chuyện này xong, không những không có thả thần minh, lại còn có đem hắn giam cầm, đặt ở tầng hầm, tìm tới đồ vật hung hãn kinh sợ thần minh.
Chuông gió nói:
"Chính là... Chính là cái gậy cổ kia, thực hung. Có cái gậy kia ở bên ngoài, tôi liền không thể đi ra ngoài."
Tạ Nhất vừa nghe gậy cổ, nói:
"Vậy gậy cổ là thứ gì? Gậy cổ phương tây đối với cậu cũng có lực uy hiếp sao?"
Chuông gió nói:
"Tôi không biết gậy kia là cái gì, nhưng là nó tuyệt đối không phải gậy phương tây. Bên trong hẳn là cất giấu đồ vật gì thực tàn ác, giống hắn."
Chuông gió nói, vặn vẹo, dùng lục lạc nhỏ chỉ chỉ Thương Khâu.
Thương Khâu:
"……"
Tạ Nhất nhìn thoáng qua Thương Khâu.
Ừ, mặt không biểu tình, là rất hung!
Triệu Càn tham lam trấn áp thần minh, còn dùng vật hung thần kinh sợ. Trong nhà vốn nên thập phần thái bình, nhưng lại xảy ra rất nhiều sự tình kỳ quái, bao gồm tranh thủy mạc chảy máu, tiếng gõ, còn có bàn tay nguyền rủa màu xanh lá.
Nói lên bàn tay, chuông gió lập tức hoảng, âm thanh leng keng leng keng vang lên, vội vàng nói:
"Không không không, hắn không phải người xấu, hắn là người tốt. Không không không, hắn là quỷ tốt."
Tạ Nhất kinh ngạc không thôi, nói:
"Bàn tay quỷ?"
Giọng chuông gió còn đặc biệt thành khẩn nói:
"Thật sự, hắn là người tốt, các người tin tưởng tôi. Tôi bị nhốt, đều là hắn chiếu cố tôi. Các người đừng nhìn hắn bộ dạng thực hung ác, kỳ thật là quỷ tốt, hơn nữa thực ôn nhu đó."
Bàn tay đứt đã ở chỗ biệt thự từ trước khi Thiên Ất Quý Nhân đến. Bàn tay đứt vốn là của một vị đại tướng quân. Nơi này ở cổ đại là chiến trường, bởi vì tử thương rất nhiều, dần dà, biến thành một cái bãi tha ma.
Không biết có phải vị tướng quân quá tàn ác, cho nên ban tay cũng thực hung hãn. Bàn tay chậm rãi hấp thụ linh khí thiên địa, dần dà thế nhưng có ý thức. Rất nhiều người nhìn thấy nơi này có quỷ, mời thiên sư đến trừ tà. Thiên sư dùng bùa chú trói bàn tay, không cho hại người. Bàn tay bị trói nguyền rủa chôn ở chỗ sâu trong bãi tha ma……
Năm tháng cứ như vậy lặng lẽ qua đi, bàn tay đã không biết chính mình ở chỗ này bao lâu, vẫn luôn ở nơi đây đến khi xuất hiện biệt thự. Triệu Càn mua căn biệt thự phía dưới chôn bàn tay bị nguyền rủa. Bởi vì có nguyền rủa trói buộc, hơn nữa xương cốt còn chôn ở phía dưới, kỳ thật bàn tay rất giống Nhiếp Tiểu Thiến. Hắn cũng đi không được, nhiều nhất là du đãng trong biệt thự.
Bàn tay nghe được Thiên Ất Quý Nhân khóc. Thiên Ất Quý Nhân thực bất lực, bị nhốt ở trong chuông gió khóc thút thít. Vốn tưởng rằng không ai có thể nghe được, kết quả hắn thấy được một bàn tay. Mới đầu sợ hãi, nhưng thời gian dài, hắn phát hiện bàn tay là quỷ tốt, không có làm cái gì xấu, còn cùng hắn nói chuyện phiếm, cho hắn giải buồn.
Thiên Ất Quý Nhân một đoạn thời gian rất dài, đều là dựa vào nói chuyện với bàn tay vượt qua. Nhưng thời gian dài, Thiên Ất Quý Nhân vẫn cứ thực buồn rầu. Hắn không muốn ở trong chuông gió. Thật lâu thật lâu, hắn cũng chưa thấy bên ngoài. Ở trong ấn tượng của hắn, mọi người còn mặc trường bào, tóc dài, còn có quốc quân cùng đại thần.
Bàn tay thấy hắn không vui, muốn trợ giúp. Chỉ là bàn tay cũng không có biện pháp rời khỏi nơi này, không thể mang theo Thiên Ất Quý Nhân rời đi. Hơn nữa trên tường còn treo đồ vật rất đáng sợ, bàn tay căn bản không thể tiếp cận.
Tạ Nhất gặp được vài lần quỷ quấy rối, kỳ thật đều là bàn tay biết Tạ Nhất không giống người thường, muốn Tạ Nhất phát hiện tầng hầm giam giữ Thiên Ất Quý Nhân. Nhưng nào biết sắp phát hiện, Tạ Nhất cũng bị cái gậy treo trên tường ảnh hưởng, đột nhiên hôn mê bất tỉnh.
Tạ Nhất nói:
"Cậu là như thế nào chạy đến trong túi tôi?"
Chuông gió nói:
"Là bàn tay làm, vừa rồi cháy, có người đến trộm đi gậy cổ."
Tạ Nhất kinh ngạc nói:
"Cậu nhìn thấy người kia là ai sao? Người trộm đi gậy đó?!"
Chuông gió nói:
"Tôi thấy được."
Tạ Nhất nói:
"Trông như thế nào!?"
Thiên Ất Quý Nhân miêu tả nửa ngày, bọn họ chỉ biết là người đàn ông trung niên. Còn lại bởi vì Thiên Ất Quý Nhân thấy được quá ít, cho nên căn bản miêu tả không ra. Hắn nói người kia mặc quần áo màu đen hẳn là tây trang, cổ đeo mảnh vải dài, hẳn là cà vạt. Vừa rồi là tiệc rượu, đàn ông cơ bản đều mặc tây trang đeo cà vạt.
Có người trộm đi gậy cổ. Bàn tay liền thừa dịp cháy hỗn loạn, đem chuông gió mang ra khỏi tầng hầm, nhét ở trong túi Tạ Nhất.
Tạ Nhất nghe, tức khắc da đầu tê dại, nói:
"May mắn chỉ là cái chuông gió!"
Lúc trước Triệu Càn thực khẩn trương vì gậy mất trộm, để bảo an kiểm tra các vị khách. May mắn không có phát hiện chuông gió cũng bị mất. Nếu không Tạ Nhất cũng không biết chuông gió bị mất ở trong túi mình.
Chuông gió nói:
"Các người có thể cứu bàn tay không? Bàn tay là quỷ tốt, hắn không có làm chuyện xấu, còn đã cứu tôi."
Tạ Nhất nghĩ nghĩ, nói:
"Chúng tôi trước đem cậu thả ra. Thế nào mới có thể thả cậu ra?"
Thiên Ất Quý Nhân lập tức cao hứng nói:
"Cái này thực dễ dàng, trên người tôi có cái phù chú, giúp tôi bóc ra liền được."
Tạ Nhất muốn đi hỗ trợ, Thương Khâu ngăn lại, nói:
"Vẫn là anh làm đi."
Thương Khâu duỗi tay đi bóc phù chú, trong nháy mắt ánh sáng lóe lên. Một chút, bốn phía có một loại cảm giác gió nổi mây phun. Một luồng gió ấm áp từ chuông gió đột nhiên thổi ra. Chuông gió phát ra tiếng leng keng giòn tan.
Chờ ánh sáng tiêu tán, Tạ Nhất gấp không chờ nổi muốn xem vị thần cát tường nhất trong tứ trụ bộ dáng gì. Tạ Nhất vừa thấy, tức khắc trợn tròn mắt……
Chỉ thấy trước mắt một cậu bé cao dưới 1 mét 6, như học sinh cấp hai. Diện mạo đặc biệt thanh tú, ngũ quan tinh xảo, tóc rối tung xõa xuống, thoạt nhìn như là một cô bé xinh đẹp. Hắn mặc một thân trường bào trắng, trong tay còn cầm một cái gậy gỗ nhỏ. Quần áo cùng tay áo có chút dài, thoạt nhìn dễ thương vô cùng. Thiên Ất Quý Nhân có chút ngượng ngùng, nói.
"Cảm ơn các người đã cứu tôi."
Tạ Nhất kinh ngạc nói:
"Cậu…… được mười sáu tuổi không?"
Thiên Ất Quý Nhân nói:
"Tôi đã hơn ngàn tuổi!"
Thiên Ất Quý Nhân nói, nhìn kỹ Tạ Nhất, nói:
"Tôi nghe giọng nói thực quen tai, thế nhưng là anh."
Tạ Nhất nói:
"Cậu biết tôi?"
Thiên Ất Quý Nhân cười nói:
"Ở trong chuông gió xem không rõ lắm. Tôi đương nhiên nhận ra anh. Anh không phải Thái Nhất sao?"
Tạ Nhất:
"……"
Ai?
Thiên Ất Quý Nhân khó được gặp người quen, nhìn kỹ, kinh ngạc nói:
"Chúc mừng anh. Anh thế nhưng mang thai. Rất đáng yêu, là mười Tiểu Kim Ô đó!"
Tạ Nhất:
"……"
Như thế nào nghe không hiểu! Thiên Ất Quý Nhân quả nhiên là Thiên Ất Quý Nhân. Thần tiên chính là không giống người thường, đều là tiếng Trung, thế nhưng nghe cao thâm khó đoán.
Thương Khâu lại là kinh ngạc nói:
"Mười sao?"
Thiên Ất Quý Nhân cười nói:
"Phải nha, gần sinh rồi. Sau khi sinh có thể cho tôi xem Tiểu Kim Ô không? Nhất định rất đáng yêu."
Tạ Nhất:
"……"
Gần sinh……
Thiên Ất Quý Nhân nói, vỗ đầu mình một cái, nói:
"Tôi muốn đi cứu bàn tay."
Bởi vì Thiên Ất Quý Nhân thoạt nhìn rất lợi hại, có thể nhìn ra Tạ Nhất khi nào sinh. Hơn nữa hắn là người quen của Tạ Nhất trước kia, cho nên Thương Khâu tính toán hỗ trợ.
"Chờ một chút, tôi đi đổi quần áo."
Tạ Nhất nói:
"Hiện tại đi?"
Thương Khâu cười cười, nói:
"Đào mồ vẫn là đi trời tối thôi."
Tạ Nhất:
"……"
Nói rất có đạo lý, không thể phản bác đó!
Bọn họ khuya khoắt mang theo Thiên Ất Quý Nhân lại đi biệt thự Triệu Càn. Khách đã tản đi, biệt thự một mảnh hỗn loạn. Triệu Càn trước chỉ biết mất gậy cổ, không biết chuông gió cũng mất. Bọn họ tới gần biệt thự, đem xe giấu ở chỗ tối, sau đó trực tiếp đi qua. Thiên Ất Quý Nhân dẫn bọn họ vào trong.
Ở ngay lúc này, một trận gió lạnh từ sau lưng đánh úp lại. Thương Khâu đề phòng, liền phải ra tay. Bất quá gió kia là bàn tay bị nguyền rủa, từ trong khói mù bò ra tới. Bàn tay nhìn thấy Thiên Ất Quý Nhân, kinh ngạc nói:
"Cậu như thế nào đã trở lại?"
Thiên Ất Quý Nhân nhìn thấy bàn tay thực vui vẻ, chạy đem bàn tay từ trên mặt đất ôm lên, một chút cũng không sợ bùa chú nguyền rủa. Bàn tay bị bế lên thực không tự nhiên, giãy giụa, sợ chính mình cọ bẩn trường bào màu trắng của Thiên Ất Quý Nhân.
Thiên Ất Quý Nhân lại không chê, nói:
"Lúc trước tôi ở trong chuông gió thấy không rõ lắm, bạn rất đáng yêu nha."
Tạ Nhất:
"……"
Thiên Ất Quý Nhân thẩm mỹ cũng ngang ngửa Tiểu Bạch quả thực muốn "siêu Anh đuổi Mỹ"……
Tạ Nhất nói:
"Trước đừng nói đáng yêu, chúng ta nhanh làm chính sự."
Thiên Ất Quý Nhân nói:
"Gặp bàn tay tôi rất vui, tôi thiếu chút nữa đã quên."
Hắn chậm rì rì nói:
"Chúng tôi là tới cứu bạn. Bạn xem, cái xẻng cũng mang theo."
Bởi vì là tới đào mồ, cho nên Thương Khâu mang thật sự đầy đủ hết, mang theo hai cái xẻng gập. Thiên Ất Quý Nhân cầm một cái xẻng. Tuy rằng bàn tay là không có đôi mắt, không thể biểu đạt chính mình kinh ngạc, nhưng Tạ Nhất dám khẳng định, hiện tại bàn tay thực kinh ngạc.
Bàn tay nói:
"Tôi là ác quỷ, cậu mau trở về đi thôi. Tôi không đáng cho các người mạo hiểm."
Thiên Ất Quý Nhân không đồng ý, ôm chặt bàn tay trong lòng ngực, nói:
"Bạn là quỷ tốt. Người bạn tốt nhất của tôi, tôi không ở chỗ này, bạn khẳng định sẽ cô đơn."
Bàn tay bị ôm vào trong ngực. Không biết có phải bị ôm quá chặt hay không, tóm lại có điểm…… phiếm hồng.
Bàn tay không có cách nào, liền dẫn theo bọn họ tìm nơi mình bị phong ấn. Chính là trong vườn hoa biệt thự, chôn thật sự sâu. Mọi người cũng không nhiều lời, nhanh bắt đầu làm việc. Tạ Nhất trông chừng, Thiên Ất Quý Nhân cùng Thương Khâu bắt đầu đào đất.
Bên kia biệt thự còn đang tìm chuông gió, cũng không có ngủ. Triệu Càn cùng vợ hắn cũng không nghĩ đến, có người lại ở trong vườn hoa đào đất.
Thương Khâu động tác nhanh nhẹn. Tuy rằng trước kia chưa làm qua việc này, nhưng không ảnh hưởng hiệu suất. Bọn họ đào trong chốc lát, phía dưới thế nhưng đào ra rất nhiều xương cốt, có động vật, cũng có người, thoạt nhìn thập phần ghê tởm. HunhHn786 Tạ Nhất thiếu chút nữa phun ra, che miệng ngồi xổm một bên.
Thiên Ất Quý Nhân nhìn thấy Tạ Nhất khó chịu, đi qua sờ sờ trán. Thiên Ất Quý Nhân như là trấn an trẻ con, lòng bàn tay đột nhiên toát ra hào quang.
Tạ Nhất tức khắc cảm giác thoải mái không ít. Thiên Ất Quý Nhân vốn là ngụ ý cát tường, lại còn có thể chữa khỏi một ít bệnh. Tạ Nhất tức khắc cảm giác thoải mái không ít, không còn muốn nôn ra.
Mọi người vẫn luôn bận rộn. Lập tức liền trời sáng, bàn tay không thể thấy ánh sáng, đặc biệt là ánh nắng. Thấy bọn họ còn chưa có đào ra, bàn tay liền nói:
"Các người mau trở về đi thôi, như vậy quá mạo hiểm."
Thương Khâu lại đào mấy cái xẻng, một chút đã đụng vào thứ gì đó rất cứng. Hắn dùng sức tiếp tục đào lên, đúng là một bàn tay đứt.
Bàn tay bị nguyền rủa trói buộc, trở nên cứng như thiết, gân xanh dữ tợn lộ ra. Thiên Ất Quý Nhân cũng không chê, nhanh đem bàn tay trong đất bế lên, nói:
"Mau quy vị!"
Hắn nói, bàn tay sáng lên, quỷ hồn của bàn tay liền nhập vào "cơ thể".
Bọn họ mục đích đến chính là đào mồ, lập tức liền trời sáng, nhanh chóng lên xe. Thương Khâu lái xe hướng về nhà.
Tạ Nhất nói:
"Triệu Càn kia, chúng ta không thể buông tha hắn như vậy."
Thương Khâu cười một tiếng, nói:
"Triệu Càn làm nhiều việc ác, lại còn giam giữ thần minh. Hiện tại thần minh đã rời đi, em cảm thấy hắn còn có thể sống tốt bao lâu? Chúng ta không cần làm bất luận cái gì cả."
Tạ Nhất cũng cảm thấy có đạo lý.
Nhà Tạ Nhất có thần tiến vào ở, hơn nữa là Thiên Ất Quý Nhân cát tường phú quý hiển hách, công ty Thương Khâu nháy mắt liền nhận mấy cái hợp đồng lớn, giá trị thị trường tăng cao. Cùng lúc đó, công ty Triệu Càn truyền ra các loại tai tiếng. Nhiều gia công ty đình chỉ hợp tác cùng Triệu Càn, công ty Triệu Càn căn bản không thể trụ được, lập tức liền phải phá sản. Thương Khâu trực tiếp thu mua công ty châu báu của Triệu Càn.
Đương nhiên thu mua giá rẻ sẽ bao gồm nhiều khoảng nợ nần, Thương Khâu cần thay Triệu Càn trả. Bất quá Thương Khâu sẽ không làm ăn lỗ vốn. Những người hợp tác nghe nói công ty Triệu Càn đổi chủ, biến thành Thương tổng tập đoàn Thương Điển, lập tức lại khôi phục hợp đồng. Cứ như vậy, Thương Khâu chẳng những không cần thay Triệu Càn trả nợ, quả thực chính là tay không bắt sói. Thương Khâu nháy mắt thanh danh vang dội, so với trước càng thêm nổi danh.
Thiên Ất Quý Nhân nói Tạ Nhất gần sinh, không đến mấy ngày, nhưng Tạ Nhất căn bản không cảm giác, bụng cũng không biến hóa. Người khác mang thai bụng to lên, Tạ Nhất cảm giác chính mình một chút thịt cũng không tăng. Dù sao mỗi ngày ăn không quá nhiều, vẫn là sẽ cảm thấy dầu mỡ hoặc là mùi tanh.
Bởi vì Tạ Nhất muốn đi làm, Thương Khâu lại không yên tâm, cho nên Thương Khâu quyết định để Thiên Ất Quý Nhân đi theo Tạ Nhất.
Thiên Ất Quý Nhân là thần tiên, lại còn có một chút năng lực chữa bệnh, như là tiểu thiên sứ, lại biết Tạ Nhất khi nào sinh, đi theo Tạ Nhất quả thực lo trước khỏi hoạ, không thể tốt hơn.
Thiên Ất Quý Nhân liền dùng thủ thuật che mắt ẩn thân, mỗi ngày ôm bàn tay trong lòng ngực như ôm thú bông, theo Tạ Nhất đi làm. Tạ Nhất ngồi ở bàn làm việc, Thiên Ất Quý Nhân liền ôm bàn tay ở bên cạnh vẻ mặt nghiêm túc nhìn.
Trần Tư không thấy Thiên Ất Quý Nhân, nhưng Đồ Cửu Huyền áp lực rất lớn. Cũng không phải bởi vì Thiên Ất Quý Nhân mặt mày xấu xí, ngược lại Thiên Ất quý nhân diện mạo xinh đẹp, lộ ra vẻ trẻ trung đáng yêu, làm người đã gặp qua là không quên được. Hắn mặc trường bào trắng, tóc xõa ra, giống như mấy búp bê. Nhưng Thiên Ất Quý Nhân trong lồng ngực luôn ôm một bàn tay đáng sợ. Người khác chỉ cần tới gần Thiên Ất Quý Nhân, bàn tay liền sẽ lộ ra hung hãn, đặc biệt đề phòng, giống như chú chó trung thành.
Bởi vì gần đây tập đoàn Thương Điển hợp đồng tăng không ít, Thương Khâu phải chạy hai bên. Bên này chỉ là một công ty nhỏ, Thương Khâu làm việc chủ yếu ở Thương Điển. Hôm nay buổi trưa hắn ở lại Thương Điển không trở về, nên gọi cho Tạ Nhất một cuộc điện thoại.
Tạ Nhất nghe hắn luôn chạy qua chạy lại, vừa cùng mình nói điện thoại, còn vừa ký văn kiện. Trợ lý không ngừng nói lịch công tác hôm nay, cơ hồ nửa giờ nữa còn có cuộc họp, nghe tới liền mệt. Tạ Nhất nói:
"Anh không cần gấp trở về, giữa trưa em cùng mấy người Trần Tư đi ăn cơm. Anh yên tâm, không có việc gì, cũng không có gì không thoải mái."
Thương Khâu sợ Tạ Nhất sắp sinh, cho nên phi thường lo lắng. Tạ Nhất thật ra cảm thấy không có gì.
Tạ Nhất cùng Thương Khâu nói điện thoại, liền bưng ly lên, chuẩn bị đi lấy ly cà phê uống. Thiên Ất Quý Nhân thấy Tạ Nhất phải đi, lập tức ôm bàn tay theo sau.
Bọn họ vào phòng nghỉ ngơi dành cho nhân viên. Thương Khâu dặn dò Tạ Nhất giữa trưa ăn chút dinh dưỡng, lúc này mới cúp điện thoại.
Tạ Nhất để điện thoại ở một bên, chuẩn bị lấy cà phê uống, miễn cho mệt rã rời. Bất quá máy pha cà phê tựa hồ có chút vấn đề. Tạ Nhất cúi đầu nhìn, thì ra là đuôi cắm không chắc. Tạ Nhất ngồi xổm xuống muốn đi cắm điện, Thiên Ất Quý Nhân vội vàng nói:
"Đừng ngồi xổm xuống, đừng ngồi xổm xuống, đừng đè ép mấy bé."
Tạ Nhất:
"……"
Thiên Ất Quý Nhân ngồi xổm xuống. Bất quá chỗ mặt sau tủ quá hẹp, tay hắn với không tới, không đủ dài. Vì thế Thiên Ất Quý Nhân cơ trí đem bàn tay giơ ra, để bàn tay đi cắm nguồn điện.
Tạ Nhất nghĩ thầm.
Thì ra bàn tay nhiều công năng như vậy!
Liền ở ngay lúc này, có người từ bên ngoài đi vào, thì ra là Hồng trưởng phòng.
Tạ Nhất nhìn thấy Hồng trưởng phòng vừa muốn chào hỏi, dù sao cũng là cấp trên. Kết quả liền nhìn thấy trong tay Hồng trưởng phòng không phải cái ly, mà là cầm……
Một cây gậy!
Tạ Nhất tức khắc trong đầu "ầm" một tiếng. Gậy kia rõ ràng chính là gậy ở biệt thự Triệu Càn. Không chỉ như vậy, cảm giác bất an cùng sợ hãi đột nhiên hướng tới Tạ Nhất. Đôi mắt Tạ Nhất co rụt lại, ánh mắt có chút mất tiêu cự.
Lúc này Thiên Ất Quý Nhân cũng nghe âm thanh. Hắn còn ngồi xổm trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn, tức khắc thấy được gậy, còn có Hồng trưởng phòng, sắc mặt trắng bệch nói:
"Tạ Nhất! Tạ Nhất! Là ông ta! Chính là kẻ trộm!"
Người thừa dịp biệt thự cháy, trộm đi gậy cổ thế nhưng chính là Hồng trưởng phòng!
Hồng trưởng phòng trên mặt treo nụ cười dữ tợn, bước nhanh tới. Thiên Ất Quý Nhân là thần cát tường, căn bản không có sức chiến đấu. Bàn tay tức khắc xông tới liền phải công kích Hồng trưởng phòng.
Hồng trưởng phòng cười dữ tợn, tháo ra vòng hạt gỗ đào trên tay ném tới bàn tay. Bàn tay nháy mắt bị bỏng rát. Lợi dụng lúc này, Hồng trưởng phòng cười đi tới.
"Roẹt!"
Gậy cổ thế nhưng là rỗng ruột, bên trong cất giấu…… mũi tên màu trắng.
"Ầm!!"
Trong đầu Tạ Nhất cảm giác muốn nổ tung.
Cung màu đỏ, mũi tên màu trắng…
Trong đầu có thứ gì sôi trào!
Thiên Ất Quý Nhân hô to, Tạ Nhất lại không nghe. Hồng trưởng phòng tay cầm mũi tên vọt lại, nảy sinh ác độc muốn đâm vào mắt Tạ Nhất.
"'Ôi!!!"
Tạ Nhất đột nhiên hút một hơi, thân thể cũng theo bản năng trốn tránh. Tạ Nhất hô đau, mũi tên màu trắng cắm vào bả vai, máu tươi tức khắc lăn xuống.
Hồng trưởng phòng cười dữ tợn, dùng sức kéo, đem mũi tên rút ra, nhanh chóng giơ lên, lần thứ hai đâm Tạ Nhất.
"Tạ Nhất! Tạ Nhất!!!"
Thiên Ất Quý Nhân hô to, lỗ tai Tạ Nhất lại ầm ầm vang lên, nghe không rõ ràng lắm.
"Thái Nhất..."
"Thái Nhất..."
Khi Hồng trưởng phòng cười dữ tợn đem mũi tên đâm xuống lần nữa, Tạ Nhất đột nhiên từ hỗn độn mở hai mắt. Đôi mắt phát sáng, tản ra hào quang màu vàng kim……
Đôi mắt Tạ Nhất tản ra ánh sáng màu vàng kim.
"Bộp!"
Tạ Nhất đột nhiên nâng tay tới, bắt lấy tay Hồng trưởng phòng.
Mũi tên màu trắng sắc bén vô cùng, cũng không có rỉ sắt, chỉ một chút liền chui vào trong ánh mắt Tạ Nhất.
Sau lưng Tạ Nhất dựa vào mặt tường, nhìn Hồng trưởng phòng cười dữ tợn. Mũi tên bị đẩy từng chút về phía trước, tới gần mắt Tạ Nhất.
Hồng trưởng phòng cười lớn nói:
"Đi chết đi!!! Đem thân thể mày hiến cho đại nhân!!"
Ông ta nói, bỗng nhiên phát lực, đột nhiên áp tay xuống phía dưới, đem mũi tên tới gần Tạ Nhất.
Tạ Nhất không chút hoang mang, đôi mắt tản ra tia sáng màu vàng kim. Trong nháy mắt, khóe miệng nâng lên rất nhỏ, lộ ra một nụ cười. Tạ Nhất khẽ mấp máy môi, cười nói:
"Ông muốn giết tôi? Đạo hạnh còn chưa tới……"
Vừa nói, tay dùng một chút lực, nhanh chóng xoay chuyển.
"Rắc!"
Hồng trưởng phòng liền nghe được tay mình phát ra một tiếng giòn vang, không biết là trật khớp hay là gãy xương. Ông ta đau hô một tiếng, nhanh buông tay.
Đôi mắt Tạ Nhất còn tản ra ánh sáng màu vàng kim. Rõ ràng khuôn mặt vẫn là như vậy, nhưng cảm thấy có cái gì không giống nhau.
Tạ Nhất rút mũi tên trong tay Hồng trưởng phòng ra cầm hai tay, tiếp theo nâng gối.
"Rắc!"
Hồng trưởng phòng tay đau còn không có đứng vững, đã bị Tạ Nhất đá đi.
Thiên Ất Quý Nhân xem mà trợn mắt há hốc mồm. Vừa rồi Tạ Nhất còn rất nguy hiểm, kết quả hiện tại nguy hiểm chính là Hồng trưởng phòng. Thiên Ất Quý Nhân chạy nhanh qua lấy vòng tay hạt gỗ đào khỏi bàn tay.
Bàn tay bị cháy bỏng, nhưng cũng không có quá lớn. Thiên Ất Quý Nhân vội vàng nói:
"Mau đi giúp Tạ Nhất!"
Bàn tay lại nói:
"Tôi cảm thấy Tạ Nhất không cần chúng ta hỗ trợ."
Tay Tạ Nhất cầm mũi tên màu trắng, ánh mắt tỏa ra hào quang. Tạ Nhất hơi chút dùng lực, mũi tên bị bao phủ bởi một ngọn lửa.
Hồng trưởng phòng bị đá nằm trên mặt đất, nhanh giãy giụa bò dậy, hoảng sợ nhìn Tạ Nhất, nói:
"Không…… Không có khả năng……"
Ông ta nói, muốn chạy. Nhưng Tạ Nhất không cho cơ hội này, bước theo kịp, chế trụ bả vai Hồng trưởng phòng.
Hồng trưởng phòng tức khắc kêu thảm thiết. Cũng không thấy Tạ Nhất dùng lực, Hồng trưởng phòng đột nhiên ngửa về phía sau, bị Tạ Nhất ném trên mặt đất. Hồng trưởng phòng kêu to.
"Cứu mạng… ác ma!!"
Tạ Nhất cười cười, cúi đầu nhìn Hồng trưởng phòng, nói:
"Vẫn là lần đầu tiên có người kêu ta là ác ma đó, rất thú vị."
Hồng trưởng phòng hô to, muốn bò dậy. Tạ Nhất lại không cho cơ hội, nói:
"Đại nhân các người ở nơi nào?"
Hồng trưởng phòng im miệng không nói, tựa hồ có chết không khuất phục.
Tạ Nhất cười cười, nói:
"Nói cách khác, Bồng Mông ở nơi nào?"
Hồng trưởng phòng nói:
"Mày cũng dám gọi tên úy của đại nhân chúng tao!"
Tạ Nhất tựa hồ vừa lòng, híp mắt nói:
"Ta chính là thần Đông Hoàng tối cao. Mà hắn bất quá chỉ là một kẻ gian hồ lừa đảo dựa vào gạt người kiếm sống mà thôi. Vì sao ta không thể gọi thẳng tên huý của hắn?"
Hồng trưởng phòng nói:
"Mày là ác ma!"
Tạ Nhất cười cười, tựa hồ không có để ở trong lòng. Nâng tay lên đem mũi tên chơi trong tay. Đột nhiên vèo một tiếng, mũi tên cắm trên mặt đất. Tạ Nhất ném thực chuẩn, mũi tên cách vành tai Hồng trưởng phòng chỉ nửa centimet. Hồng trưởng phòng kêu to lên.
"Ác ma!!! Mày không chết tốt! Trách không được bị bắn chết, nhập luân hồi!"
Tạ Nhất nghe Hồng trưởng phòng nói, trong đầu đột nhiên ầm một tiếng, có chút choáng váng. Có hình ảnh chui vào trong đầu, xua đuổi như thế nào cũng không xong.
Người mặc y phục trắng trên lưng ngựa đứng bên cạnh sông Đán. Một mũi tên màu trắng từ trên trời giáng xuống. Gió mạnh hỗn loạn. Dưới bầu trời này, sợ là chỉ có mũi tên trắng của người đó. Là trốn không thoát, thậm chí không có thấy rõ ràng người bắn tên, nhưng đã biết là ai bắn mũi tên này.
"Bụp!"
Một lực thật lớn chui vào trong mắt. Nháy mắt người mặc y phục trắng ngã xuống ngựa, không nhúc nhích. Ánh mắt có chút mê mang, tựa hồ chậm rãi tiêu tán. Đôi mắt trừng lớn mang theo máu, nhìn thấy một cái bóng đen nổi điên hướng đến đội quân, giục ngựa mà đến, hô to....
"Thái Nhất!"
"Tạ Nhất!"
Tạ Nhất tựa hồ rơi vào vòng lẩn quẩn, tức khắc có chút cả người vô lực, ngực khó chịu, bụng cũng là một trận quặn đau. Khó chịu cái trán toát mồ hôi, Tạ Nhất tức khắc liền phải ngã trên mặt đất. Thiên Ất Quý Nhân kêu Tạ Nhất, chạy nhanh lại xem xét.
Hồng trưởng phòng thấy Tạ Nhất đột nhiên chinh lăng, nắm chặt thời cơ liền chạy trốn. Bất quá bàn tay đã vọt lại đánh vào lưng Hồng trưởng phòng.
Hồng trưởng phòng đột nhiên bay ra, đầu va vào khung cửa, nháy mắt liền bất động, chậm rãi trượt xuống.
Thiên Ất Quý Nhân khiếp sợ, Tạ Nhất đã nửa hôn mê, nói:
"Không... không đem hắn đánh chết chứ?"
Bàn tay nói:
"Không, khả năng bản thân ông ta chính là người chết."
Thiên Ất Quý Nhân kinh ngạc không thôi. Liền thấy Hồng trưởng phòng té ngã trên mặt đất bất động, thực mau thân thể hóa thành tro tàn, rơi xuống đất……
Thiên Ất Quý Nhân chấn kinh. Nhưng hiện tại không phải thời điểm chấn kinh, hắn kiểm tra Tạ Nhất, dùng linh lực giúp Tạ Nhất giảm bớt một ít thống khổ.
"Tạ Nhất hiện tại không tốt lắm, trong thân thể linh lực dao động rất lợi hại. Nhưng là thân thể phàm thai căn bản chống đỡ không được, hơn nữa còn mang Tiểu Kim Ô."
Thiên Ất Quý Nhân nói tới đây, lại nói:
"Không xong, Tạ Nhất sắp sinh Tiểu Kim Ô, đi mau đi mau."
Thiên Ất Quý Nhân vội vội vàng vàng mang theo Tạ Nhất nửa hôn mê trở về. Đồng thời, hắn cũng thông báo cho Thương Khâu việc bọn họ gặp Hồng trưởng phòng, Tạ Nhất rất có thể sắp sinh Tiểu Kim Ô.
Thương Khâu nhận tin khi đang họp, tức khắc đứng lên. Mọi người đều hoảng sợ. Mắt thấy ông chủ đột nhiên đứng lên, các nhân viên còn tưởng rằng ông chủ đối với diễn thuyết rất không vừa lòng. Kết quả Thương Khâu nói:
"Tôi có việc phải đi trước, các người tiếp tục."
Hắn nói, lập tức vội vàng rời đi, một đường lái xe như đua trở về nhà.
Thương Khâu vội vàng chạy về nhà. Thiên Ất Quý Nhân ngồi ở trong phòng khách, Thương Khâu vội vàng nói:
"Tạ Nhất thế nào?"
Thiên Ất Quý Nhân nói:
"Anh yên tâm đi, Tạ Nhất không có việc gì, vừa mới ổn định."
Thương Khâu gật gật đầu. Hắn không biết sự tình mũi tên màu trắng, cũng không biết Tạ Nhất khôi phục ký ức Đông Hoàng Thái Nhất, chỉ biết Hồng trưởng phòng là người của Bồng Mông, đột nhiên tập kích Tạ Nhất, hơn nữa Tạ Nhất sắp sinh, phi thường khó chịu.
Thương Khâu vội vàng đi đến phòng ngủ, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào. Bên trong buông màn, thực tối tăm, Tạ Nhất đang ngủ. Thương Khâu đi vào, mới vừa đi vài bước, còn chưa đi đến mép giường, liền nghe được âm thanh lộc cộc lộc cộc. Hắn cúi đầu nhìn, thế nhưng là chân đá trúng thứ gì.
Một cái…… trứng cút?
Cái trứng cút màu vàng kim rơi trên mặt đất. Thời điểm Thương Khâu đi qua, bởi vì không có chú ý, vừa lúc đá trúng cái trứng này.
Trứng tròn xoe, bị đá bắt đầu lăn tròn, một đường lượn vòng đi ra ngoài, sau đó giống như là bóng bida đụng một cái trứng khác.
Cái trứng thứ hai nhỏ hơn một chút, hơn nữa là tròn xoe, cũng là màu vàng kim. Hai cái trứng chạm vào nhau bắn ra một chút, lại hút vào nhau. Ngay sau đó hai cái trứng cút lại bắt đầu xoay tròn. Tiếp theo lại đụng phải cái trứng cút màu vàng kim thứ ba… Sau đó lại đụng tới cái thứ tư… Sau đó lại đụng tới…
Thương Khâu tức khắc có chút chinh lăng. Hắn hiển nhiên rất ít chinh lăng, nhưng vì lần này đầy đất trứng cút vàng……
Những cái trứng cút đụng vào nhau, trên mặt đất xoay tròn, lại còn sáng lên như phát ra lửa, giống như những mặt trời nhỏ tỏa sáng ấm áp.
Thương Khâu nhìn mặt đất đầy trứng cút. Bởi vì những trứng cút trên mặt đất lộc cộc lộc cộc, cho nên đang ngủ Tạ Nhất liền tỉnh. Tạ Nhất mở mắt, Thương Khâu chạy nhanh tới, nói:
"Tạ Nhất, thân thể……"
Hắn nói còn chưa nói xong, Tạ Nhất đột nhiên giật mình, từ phía dưới chăn lấy ra một thứ để ở cổ Thương Khâu. Thương Khâu vừa thấy, không khỏi chấn động, muốn nói cái gì nhưng không có nói ra.
Là một mũi tên màu trắng!
Là mũi tên của Thương Khâu. Nghe nói đây là mũi tên Tư Nghệ, có thể giết chết thần.
Cổ họng Thương Khâu lăn lộn một chút, nhìn Tạ Nhất. Tạ Nhất ngồi dậy, cười tủm tỉm nhìn Thương Khâu. Vừa mở mắt ra, Thương Khâu liền chú ý tới mắt Tạ Nhất không hề là màu đen, mà là vàng kim, tản ra hào quang.
Đôi mắt màu vàng kim của Tạ Nhất nhìn chăm chú vào Thương Khâu, trong tay giơ mũi tên. Đầu nhọn mũi tên nhẹ nhàng đáp ở trên cổ Thương Khâu, cọ cọ hầu kết.
Thương Khâu không có động, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tạ Nhất, nói:
"Nhớ rồi sao?"
Tạ Nhất cười cười, nói:
"Anh nói đi?"
Thương Khâu nghe nói như vậy, trong lòng đã hiểu rõ, đứng ở tại chỗ vẫn là không có động, tùy ý Tạ Nhất dùng mũi nhọn "khiêu khích" chính mình.
Tạ Nhất nhàn nhạt nói:
"Em muốn hỏi anh một câu."
Thương Khâu nói:
"Em nói đi."
Tạ Nhất cười cười, nói:
"Ở sông Đán, mũi tên cắm vào mắt em, là anh bắn sao?"
Cổ họng Thương Khâu lăn lộn, âm thanh trầm thấp, có chút gian nan, nói:
"Là anh."
Tạ Nhất gật gật đầu, nói:
"Em rất thống khổ."
Thương Khâu nghe được câu nói, con ngươi co rụt lại, nói:
"Chỉ cần là anh có thể trả lại em, em cứ nói."
Tạ Nhất cười nói:
"Rất khẳng khái."
Tạ Nhất nghĩ nghĩ, còn liếm liếm miệng mình, cười tủm tỉm di chuyển mũi tên trên cổ Thương Khâu, chậm rãi hướng lên, nói:
"Vậy... em muốn… đôi mắt của anh."
Thương Khâu không có nhiều kinh ngạc, đứng không nhúc nhích, tựa hồ cũng không nghĩ phản kháng.
Tạ Nhất nhìn bộ dạng Thương Khâu. Hắn khuôn mặt thập phần âm trầm, tựa hồ là bởi vì áy náy, cho nên phi thường âm trầm. Tạ Nhất thu mũi tên, vỗ vỗ đệm, nói:
"Lại đây, anh xa như vậy, em không đào đôi mắt được."
Thương Khâu đi qua. Tạ Nhất muốn hắn ngồi ở trên giường. Tạ Nhất lại là đưa mũi tên nhắm ngay mắt Thương Khâu. Thương Khâu vẫn cứ không nói chuyện, chỉ là chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Tạ Nhất thấy hắn nhắm mắt lại ngũ quan lập thể mà thâm thúy. Khuôn mặt giống như tượng điêu khắc, đẹp khiến người ta nghẹt thở, lúc này còn có một loại giải thoát thản nhiên. Tạ Nhất cười một tiếng, đột nhiên đem mũi tên ném xuống giường, nhào tới ngậm lấy môi Thương Khâu.
Thương Khâu bị Tạ Nhất làm cho có chút giật mình, vội vàng mở to mắt. Trong nháy mắt đã bị Tạ Nhất cưỡng hôn, Thương Khâu càng là chấn kinh.
Tạ Nhất cười tủm tỉm nói:
"Em lấy đôi mắt của anh, lại không thể ngâm rượu. Suy nghĩ một chút vẫn là có chút phiền, không bằng……"
Tạ Nhất nắm cằm Thương Khâu, nói:
"Đem thân thể cho em đi."
Thương Khâu tựa hồ còn không có phản ứng kịp. Tạ Nhất tức khắc cười rộ lên, cảm thấy đặc biệt thú vị. Khó thấy được Thương Khâu vẻ mặt "ngốc manh", Tạ Nhất nhân cơ hội lại muốn cưỡng hôn Thương Khâu. Chẳng qua Thương Khâu lúc này phản ứng, một chút liền đoạt lại quyền chủ đạo, đem Tạ Nhất hôn đến thở hồng hộc.
Đôi mắt Tạ Nhất có chút mê ly, nhẹ nhàng phun khí, thổi tới bên tai Thương Khâu, thấp giọng nói:
"Em rất khó chịu, muốn làm."
Thương Khâu nheo nheo mắt, hô hấp hết sức trầm thấp, nguy hiểm nhìn chăm chú vào Tạ Nhất. Tạ Nhất cười, nói:
"Nhanh lên."
Thương Khâu đôi mắt giống như sẽ ăn người. Tạ Nhất trong nháy mắt có chút muốn lùi bước, bất quá đều là chính mình khơi màu, liền muốn quỳ xuống.
Ở ngay lúc này, thình lình nghe được hai tiếng.
"Rộp rộp!"
Chăn Tạ Nhất thế nhưng run động hai cái, có thứ gì vỡ ở bên trong. Lại nhô lên một cái gò nhỏ. Cái gò nhỏ còn chậm rãi di động.
Tạ Nhất một trận kinh ngạc, nhanh đem chăn xốc lên. Hai người tức khắc đều kinh ngạc. Bởi vì trong chăn không phải gì khác, thế nhưng là một… gà con?
Không không không, như là vịt con?
Không đúng không đúng, là cục bông?
Tròn xoe, còn tản ra hào quang, không bằng nói là mặt trời tí hon đi!
Mặt trời tí hon tròn xoe, đặc biệt nhỏ, ở phía dưới chăn lăn tới lăn lui. Trên đỉnh đầu còn một mảnh vỏ trứng màu vàng kim, ngốc đầu nhìn bọn họ. Tạ Nhất cũng ngốc, nói:
"Nhanh như vậy liền chui ra khỏi vỏ? Không phải là bị đè vỡ chứ?"
Thương Khâu:
"……"
Bởi vì mũi tên Tư Nghệ, Tạ Nhất thành công nhớ lại ký ức Đông Hoàng Thái Nhất. Trong thân thể Tạ Nhất vốn có rất nhiều linh lực, cứ như vậy, Tạ Nhất có thể vận dụng linh lực tự khai thông trí nhớ.
Bất quá Tạ Nhất bởi vì bị mũi tên Tư Nghệ bài trừ thần cách, cho nên hiện tại là thân thể phàm thai. Với tình huống hiện tại không thích hợp dùng linh lực nhiều. Nếu sử dụng linh lực không cẩn thận, sẽ nhóm lửa tự thiêu.
Nếu muốn tùy ý vận dụng linh lực, tốt nhất vẫn là tìm về chân thân của Tạ Nhất. Kỳ thật chân thân cũng không khó tìm, chính là những cái lông chim vàng. Nhưng khó là khó ở chỗ có một ít lông chim vàng ở trong tay Đại Bồng giáo. Cho nên muốn tìm về chân thân, kỳ thật cũng không phải một sự tình đơn giản.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.