Chương trước
Chương sau
Tất Bắc nói:
"Hắc Bạch Vô Thường, bắt Hắc Sơn Lão Yêu!"
"Dạ, đại nhân!"
Tạ Nhất thấy Hắc Bạch Vô Thường muốn ra tay, vội vàng nói:
"Khoan đã, có chuyện từ từ nói! Tất Bắc!"
Tất Bắc nhìn Tạ Nhất, nói:
"Đừng cùng Bổn Vương lôi kéo làm quen. Tên huý của Bổn Vương là cho người thường kêu sao?"
Tạ Nhất tức khắc có chút vô ngữ, thiếu chút nữa trợn trắng nhìn trời hô to.
Tất Bắc hiện tại lúc này mà còn phát bệnh? Chẳng lẽ còn là thời tuổi dậy thì căn bản không thể thuyết phục a! Chẳng lẽ phải nói chúng tôi đây đều là bởi vì anh, là anh bắt chúng tôi tới chỗ này tìm Đào Mộc Bổng mang về hiện đại. Bây giờ là mấy trăm năm trước anh lại ngăn cản chúng tôi!
Mà có nói ra Tất Bắc khẳng định cũng không tin......
Hắc Bạch Vô Thường liền phải động thủ, Đồ Cửu Huyền đã đem Tam Tư trên lưng ném cho Tạ Nhất, sau đó cười tủm tỉm nói:
"Thật lâu cũng chưa động thủ, hôm nay thử xem thân thủ."
Hắn nói, liền nghe được một âm thanh như dây đàn rung động. Đồ Cửu Huyền xoay tay, đột nhiên trên lưng hiện ra một đồ vật dùng vải màu trắng bọc lại. Hắn dùng một tay mở vải bố trắng ra, đồ vật kia thế nhưng là một cổ cầm. Bất quá đàn này có chín dây.
Cổ cầm chỉ có năm dây, đối ứng ngũ hành: Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, ngũ cung: Cung Thương Giác Chủy Vũ. Bất quá về sau bởi vì Văn Vương tưởng niệm Bá Ấp Khảo đã thêm một dây, gọi là Văn Huyền. Thời điểm Võ Vương phạt Trụ cũng thêm một dây là Võ Huyền. Từ đó về sau cổ cầm liền biến thành bảy dây.
Mà đàn trong tay Đồ Cửu Huyền lại không giống như vậy. Hắn một tay nâng cổ cầm, thoạt nhìn lực cánh tay rất lớn, một tay khác nhẹ nhàng dùng ngón tay gảy.
Một tiếng đàn vang lên. Tạ Nhất không cảm thấy có cái gì không thích hợp, chỉ là nghe được một tiếng đàn mà thôi. Tạ Nhất không hiểu âm luật, bởi vậy không biết tiếng đàn này dễ nghe hay không dễ nghe. Bất quá Thương Khâu nhíu nhíu mày. Tất Bắc cùng Hắc Bạch Vô Thường thế nhưng lộ ra ánh mắt kinh hãi.
Nhất Dạ nói:
"Thì ra hồ ly tinh còn biết đàn?"
Nhị Tuần nói:
"Oa! Cổ cầm này thoạt nhìn rất có giá!"
Tam Tư nói:
"Hắc hắc hắc, thật là dễ nghe......"
Thương Khâu lập tức nói:
"Che lỗ tai, tiếng đàn có tác dụng mê hoặc."
Tạ Nhất không cảm thấy gì, bất quá ba đồ đệ thoạt nhìn đã ngây ngô, có điểm không phân rõ đông nam tây bắc, hơn nữa tựa hồ không nghe được Thương Khâu nói gì.
Phía đối diện Hắc Bạch Vô Thường cau mày, ngay sau đó nhanh chóng xông tới. Đại trượng vung lên đánh chính diện Đồ Cửu Huyền.
Đồ Cửu Huyền trốn tránh, một bàn tay vững vàng nâng cổ cầm, tay khác vẫn cứ nhanh chóng không ngừng gảy đàn.
Hắc Bạch Vô Thường tựa hồ bị ảnh hưởng, tốc độ phát chiêu có chút chậm, cũng không phải liền mạch.
Đồ Cửu Huyền một mình đấu hai, thế nhưng thành thạo, lại còn cười rộ lên, nói:
"Quỷ Soái âm tào địa phủ cũng chỉ có thế sao?"
Hắc Bạch Vô Thường tức giận xông tới. Đồ Cửu Huyền cong khóe miệng, trên mặt là nụ cười mị hoặc nói không nên lời. Tay vừa chuyển, liền nghe được một tiếng động, đàn thế nhưng còn cất giấu một trường kiếm. Đồ Cửu Huyền lôi kiếm ra. Đuôi kiếm trực tiếp đánh vào vai Hắc Vô Thường. Lực độ cũng phi thường lớn, Hắc Vô Thường tức khắc hừ một tiếng, trực tiếp văng ra ngoài. Bạch Vô Thường nghiêng người tránh thoát, bất quá Đồ Cửu Huyền phản ứng thực mau, trực tiếp quét ngang.
Hắc Bạch Vô Thường hiển nhiên không phải đối thủ của Đồ Cửu Huyền. Đồ Cửu Huyền không có lôi trường kiếm khỏi đàn.
"Cạch!"
Trường kiếm trả lại bên trong cổ cầm.
Tất Bắc nhíu nhíu mày, đột nhiên vọt lên. Đồ Cửu Huyền còn muốn duỗi tay đi gảy đàn, Thương Khâu đã mở miệng nói:
"Tất Bắc là Biện Thành Vương, không phải dùng tiếng đàn là có thể mê hoặc."
Đồ Cửu Huyền tựa hồ có chút không tin, gảy hai tiếng. Tất Bắc quả nhiên không có bị tiếng đàn mê hoặc, nhanh chóng vọt tới. Đồ Cửu Huyền lại lôi kiếm khỏi cổ cầm, lần này rút ra hết. Kiếm ra khỏi vỏ, đồng thời tay xoay chuyển. Hắn đem cổ cầm ném ra ngoài, nói:
"Giữ hộ tôi!"
Tạ Nhất nhanh duỗi tay tiếp cổ cầm, để tránh đàn bị quăng hư, đặt ở bên cạnh trên mặt đất. Chỉ một đoạn thời gian ngắn như vậy, Tất Bắc đã cùng Đồ Cửu Huyền triền đấu.
Tiếng đàn gián đoạn, hiệu quả mê hoặc cũng liền không còn.
Nhất Dạ kinh ngạc nói:
"Chuyện gì xảy ra?"
Nhị Tuần mê mang nói:
"Tôi là ai?"
Tam Tư hồ nghi nói:
"Tôi ở nơi đâu?"
Tạ Nhất:
"......"
Tạ Nhất nội tâm hỏng mất, nghĩ thầm.
Các người đủ rồi!
Đồ Cửu Huyền vừa rồi thực nhẹ nhàng ứng phó Hắc Bạch Vô Thường. Bất quá hiện tại là Tất Bắc thì không dễ dàng như vậy. Như lời Thương Khâu nói, Tất Bắc chính là Biện Thành Vương, tuy rằng hiện tại còn trẻ, nhưng linh lực cũng không phải là chỉ thổi ra hơi.
Đồ Cửu Huyền bị Tất Bắc liên tục bức lui. Tuy rằng Tất Bắc cũng không chiếm được chỗ tốt, hai người luôn giằng co. Thương Khâu nheo nheo mắt, nói:
"Lui ra."
Đồ Cửu Huyền tuy rằng không cao hứng cho lắm khi bị Thương Khâu "quát mắng". Nhưng tựa hồ hiện tại cũng không có biện pháp, hắn đành phải lui xuống một lược, nhanh chóng thối lui.
Tất Bắc bắt lấy lỗ hổng, còn muốn xông lên đâm Đồ Cửu Huyền. Trong nháy mắt một bóng đen đã xông đến bức lui Tất Bắc.
Tất Bắc giương mắt nhìn, Thương Khâu đã tới trước mặt hắn rồi, tốc độ nhanh vô cùng. Tất Bắc "chậc" một tiếng, liền cảm thấy hoa cả mắt, căn bản không thể nào ứng đối. Thương Khâu động tác mau cực kỳ, Tất Bắc hoàn toàn không có biện pháp tiếp chiêu, chỉ có thể phản ứng theo bản năng.
"Keng!!"
Tất Bắc nhanh để trường kiếm ở trước ngực đón đỡ, chỉ cảm thấy một lực thật lớn đánh vào. Thương Khâu một chân đem hắn đá văng.
Tất Bắc bay về phía sau trực tiếp đánh vào một thân cây lúc này mới ngừng lại. Thân cây phát ra một tiếng "rắc", thế nhưng còn nứt một cái khe.
Hắc Bạch Vô Thường đều là vẻ mặt kinh ngạc nhìn Thương Khâu. Nhìn thấy Tất Bắc bị thương, bọn họ còn muốn đi lên hỗ trợ. Tất Bắc giơ tay ngăn lại bọn họ, nói:
"Hắn thủ hạ lưu tình."
Thương Khâu nhàn nhạt nhìn Tất Bắc, nói:
"Chúng tôi hôm nay còn có chuyện quan trọng, nếu hôm nào còn muốn lãnh giáo, sẽ phụng bồi."
Thương Khâu nói còn vẫy vẫy tay một chút, ý bảo mọi người rời đi. Ba đồ đệ của Tạ Nhất lập tức theo ở phía sau, tiền hô hậu ủng.
Nhất Dạ nói:
"Ôi trời ơi! Sư đệ thật là lợi hại!"
Nhị Tuần nói:
"Đúng nha, sư đệ thật là lợi hại! Môn công phu này phải học bao lâu, mau dạy sư huynh đi!"
Tam Tư nói:
"Không sai, không sai. Học xong liền có thể dùng cái này đối phó tiểu mỹ nhân!"
Tạ Nhất:
"......"
Đồ Cửu Huyền:
"......"
Thương Khâu mang theo bọn họ nghênh ngang đi rồi. Tất Bắc cũng không có cho Hắc Bạch Vô Thường đuổi theo. Tạ Nhất lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nghĩ thầm.
Đây là chuyện gì?
Bọn họ bỏ lại nhóm người danh môn chính phái Tất Bắc, rốt cuộc có thể đi làm chính sự. Đồ Cửu Huyền dẫn mọi người chuẩn bị đi hang ổ kẻ bắt cóc Trâu tiểu thư.
"Nơi đó thực ẩn nấp, hơn nữa có thủ thuật che mắt. Nếu không phải bởi vì tôi nghe được dị động, lặng lẽ đi theo bọn họ, phỏng chừng là phát hiện không được."
"Bọn họ?"
Tạ Nhất tựa hồ phát hiện trọng điểm trong lời Đồ Cửu Huyền, nói:
"Người rất nhiều sao?"
Đồ Cửu Huyền nói:
"Tuyệt đối không ít, bằng không tôi cũng sẽ không bị đả thương. Tựa hồ là một ít giáo đồ đang làm tế lễ gì đó."
Tạ Nhất nghe được "giáo đồ" tức khắc trong lòng vang lên một hồi chuông cảnh báo. Bởi vì Tạ Nhất đột nhiên liền nghĩ tới tổ chức sùng bái gỗ đào. Quả nhiên liền nghe được Đồ Cửu Huyền nói:
"Những người đó đối với gỗ đào tế bái, thoạt nhìn quỷ dị lắm."
Tạ Nhất nói:
"Quả nhiên là bọn họ."
Đồ Cửu Huyền nói:
"Các người biết những người đó?"
Tạ Nhất gật gật đầu, Đồ Cửu Huyền nói:
"Những người đó ỷ vào người nhiều, lại còn có gỗ đào. Nếu không phải bọn họ trong tay có gỗ đào, tôi cũng sẽ không bị đả thương."
Đồ Cửu Huyền mang theo mọi người đi về phía trước.
"Ở phía trước, cách Kim Lăng thành cũng không phải quá xa. Nhưng có một đoạn đường sương mù nhiều, dù là cô hồn cũng sẽ bị lạc, lại có......"
Đồ Cửu Huyền xoay người lại, đối với bọn họ nói:
"Bọn họ người không ít, chúng ta ban ngày liền lỗ mãng hấp tấp đi vào, rất có thể sẽ bị bắt được."
Tạ Nhất cũng cảm thấy đúng. Dù sao bọn họ nhiều người như vậy, tổng cộng sáu cá nhân. Trừ Thương Khâu, còn có ba đồ đệ không đáng tin cậy. Tạ Nhất nghĩ nghĩ, nói:
"Như vậy đi, trước đem ba đồ đệ đưa về trong thành, sau đó chúng ta......"
Tạ Nhất nói còn chưa xong, ba đồ đệ đã nước mắt rơi như mưa.
Nhất Dạ gào khóc nói:
"Sư phụ không cần chúng con sao?!"
Nhị Tuần tê tâm liệt phế nói:
"Sư phụ! Ngài muốn vứt bỏ chúng con sao?"
Tam Tư rơi lệ đầy mặt nói:
"Sư phụ đừng bỏ chúng con. Chúng con muốn đi theo sư phụ!"
Tạ Nhất đã tương đối bất đắc dĩ. Không mang theo ba đồ đệ vì rất nguy hiểm, nhưng ba người kia nhất định phải đi theo bọn họ, hơn nữa bảo đảm ngoan ngoãn. Tạ Nhất cũng không có cách nào, vì thế mọi người đành phải tìm một chỗ dừng chân đợi trời tối lại đi.
Đồ Cửu Huyền mang theo bọn họ đi động phủ của hắn, cũng ở gần đó dừng chân nghỉ ngơi, chuẩn bị ban đêm xuất phát.
Tạ Nhất thấy có chút kỳ quái nói:
"Nếu địa phương kia sương mù rất lớn, vậy huynh đài làm sao đuổi theo kẻ bắt Trâu tiểu thư?"
Đồ Cửu Huyền cười nói:
"Sợ tôi lừa các người? Dùng cái mũi ngửi nha? Trên đời này thứ gì cũng có mùi, rất khó lừa gạt cái mũi của tôi."
Hắn nói, quay đầu lại nhìn về phía Tạ Nhất, cười nói:
"Lần đầu tiên gặp mọi người, tôi đã ngửi ra rồi. Trên người của huynh đài có mùi của hắn......"
Đồ Cửu Huyền chỉ chỉ Thương Khâu, cười tủm tỉm nói:
"Các người làm ít nhất ba lần."
Tạ Nhất sửng sốt, tức khắc mặt đỏ lên, dứt khoát yên lặng lựa chọn không nói.
Đồ Cửu Huyền cười tủm tỉm quay đầu nhìn Nhất Dạ, nói:
"Hơn nữa tôi còn ngửi thấy được trên người của hắn có chút hương vị không giống bình thường."
Nhất Dạ kinh ngạc nói:
"Không... Không giống bình thường?"
Hắn nói, nâng tay lên ngửi ngửi chính mình, nói:
"Tôi đích xác vài ngày cũng chưa tắm rửa...... Nhưng tuyệt đối không thúi!"
Tạ Nhất:
"......"
Đồ Cửu Huyền cười xua tay nói:
"Thật là khó ngửi, nhưng cũng không phải do khứu giác cảm nhận, mà là một loại mùi tanh tưởi vô cùng....."
Mí mắt Tạ Nhất giật kinh hoàng, căn bản không nghe hiểu Đồ Cửu Huyền đang nói cái gì.
Đồ Cửu Huyền lại nói:
"Trên người hắn có mùi của thần... loại giết hại hiếu chiến, dũng mãnh thiện chiến. Thông thường loại mùi này đều thuộc về......"
Hắn nói tới đây cũng không nói tiếp, tựa hồ cố ý hấp dẫn ánh mắt mọi người, sau đó không đề cập tới, vẫn luôn như thả câu.
Nhị Tuần vội vàng hỏi.
"Cho nên rốt cuộc là mùi gì?"
Tam Tư nói:
"Đúng vậy, mau nói đi."
Đồ Cửu Huyền hướng về phía Tam Tư nói:
"Vậy hôn ta một cái?"
Đồ Cửu Huyền nói xong, còn tưởng rằng Tam Tư sẽ có chút phản kháng. Kết quả liền nghe Tam Tư lập tức nói:
"Được thôi!"
Đồ Cửu Huyền:
"......"
Bất quá Tam Tư còn chưa có đi hôn, Thương Khâu đã nhàn nhạt nói:
"Mùi của A Tu La."
Tạ Nhất có điểm mê mang.
A Tu La?
Tạ Nhất chỉ biết rất nhiều người dùng A Tu La so sánh sự thực tàn khốc của chiến trường, còn biến thành rất nhiều ý nghĩa khác.
Kỳ thật A Tu La khởi nguyên từ Phật giáo. A Tu La (asura) là thuật ngữ Phật giáo, chỉ một cõi luân hồi trong sáu cõi luân hồi. Xếp sau cõi trời, trên cõi người, tương đối thiện lương. A Tu La ý tứ chính là "phi thiên" thành thần.
Sáu cõi luân hồi là thuật ngữ trong Phật giáo dùng để chỉ về những con đường mà chúng sinh sẽ tái sinh vào sau khi chết. Sáu cõi luân hồi bao gồm: cõi trời, cõi thần, cõi người, cõi súc sinh, cõi ngạ quỷ, cõi địa ngục.
Kỳ thật A Tu La là lương thiện. Chẳng qua bởi vì A Tu La dũng mãnh thiện chiến cho nên không thể luân hồi tiến vào thiên giới thành tiên. Lại bởi vì bọn họ thường xuyên phát động chiến tranh, cho nên mới có ý nghĩa không tốt.
Mọi người đều nhìn về phía Nhất Dạ. Còn hắn lại là vẻ mặt mê mang.
Thương Khâu nói xong câu đó liền không có nói tiếp vấn đề này, mà là nói:
"Phía trước có người tới."
Bọn họ còn chưa tới động phủ của Đồ Cửu Huyền, phía trước thế nhưng có người tới. Mọi người nhìn kỹ là Lý bộ khoái.
Lý bộ khoái sắc mặt không phải thực tốt, bên cạnh có mấy bộ khoái giúp đỡ, đang lục soát núi.
Lý bộ khoái nhìn thấy Tạ Nhất, lập tức xông lên, nói:
"Yến đại hiệp không có việc gì chứ?"
Tạ Nhất nói:
"Không có việc gì. Lý bộ khoái sao đến đây?"
Lý bộ khoái nói:
"Các người đi rồi, tôi không yên tâm, cho nên liền tìm người tới hỗ trợ, đi xem có thể tìm được Trâu tiểu thư hay không."
Hắn nói, nhìn về phía Tạ Nhất, nói:
"Trâu tiểu thư......"
Tạ Nhất lắc lắc đầu, nói:
"Còn chưa có tìm được, bất quá không sao cả, chúng tôi đã có manh mối."
Lý bộ khoái kinh ngạc nói:
"Thật sự? Vậy Lý mỗ góp sức nhỏ bé!"
Thương Khâu đứng ở một bên, trên cao nhìn xuống Lý bộ khoái, hiển nhiên thực không thích Lý bộ khoái. Vì Lý bộ khoái cùng Tạ Nhất bộ dáng quá thân mật.
Tạ Nhất xua tay nói:
"Không không không. Lần này thật là yêu quái quấy phá. Tuy rằng Lý bộ khoái có khả năng không tin, bất quá thật sự nguy hiểm. Chúng tôi đã phát hiện hang ổ, chờ trời tối liền đi. Lý bộ khoái mang theo người đi về trước đi, chờ tin tức là được."
Lý bộ khoái còn muốn hỗ trợ, nhưng hắn sắc mặt trắng bệch. Lúc trước trúng độc, lúc sau lại thiếu chút nữa bị hút khô, hiện tại còn lục soát cả đêm, sắc mặt hắn rất khó coi. Bộ khoái bên cạnh cũng nói:
"Đúng vậy Lý đại ca, vẫn là đi về trước đi. Huynh xem sắc mặt huynh cũng không tốt."
Lý bộ khoái tựa hồ không có cách nào, nói:
"Tôi đây đi về trước, cũng tránh cho kéo chân mọi người. Yến đại hiệp cũng phải cẩn thận a!"
Tạ Nhất vội vàng nói:
"Tôi đã biết, các người mau trở về đi thôi."
Lý bộ khoái lúc này mới lưu luyến đi trở về.
Nhất Dạ sờ sờ cằm nói:
"Tôi cảm thấy... cảm thấy Lý bộ khoái..."
Nhị Tuần sờ sờ cằm nói:
"Giống như đối với sư phụ......"
Tam Tư cũng sờ sờ cằm nói:
"Có chút ý tứ......"
Tạ Nhất:
"......"
Ba đồ đệ nói xong, liền nghe được Thương Khâu "hừ" một tiếng, thái độ rất là cao ngạo. Tạ Nhất vừa quay đầu lại liền nhìn thấy hắn ôm cánh tay, vẻ mặt không cho là đúng. Thương Khâu nhàn nhạt nói:
"Lý bộ khoái có bộ dạng xuất chúng hơn anh sao?"
Tạ Nhất:
"......"
Đồ Cửu Huyền cười ha ha lên, nói:
"Sao còn mèo khen mèo dài đuôi? Tôi rốt cuộc nhìn thấy người so với hồ ly tinh còn tự luyến hơn?"
Tạ Nhất căn bản không muốn trả lời loại vấn đề cảm thấy thẹn này. Tuy rằng Thương Khâu nói không sai, chỉ sợ dưới bầu trời này không ai dung mạo có thể vượt qua Thương Khâu. Nhưng mà Thương Khâu nhất định muốn Tạ Nhất trả lời.
Phật thế nhưng gây náo loạn, xin đừng ầm ĩ nha!
Tạ Nhất đành phải căng da đầu nói:
"Hắn... Hắn đương nhiên không xuất chúng bằng Tứ Hỉ Viên nhà chúng ta."
Tạ Nhất vừa nói như vậy, Nhất Dạ, Nhị Tuần, Tam Tư đều cười "ha ha", cười ngửa tới ngửa lui. Bất quá Thương Khâu lúc này mới vừa lòng, nhàn nhạt nói:
"Đi thôi."
Mọi người tới động phủ của Đồ Cửu Huyền. Còn tưởng rằng chỗ ở của hồ ly sẽ lộn xộn, nào biết Đồ Cửu Huyền thế nhưng vẫn là loại ưa sạch sẽ. Bên trong động phủ gọn gàng ngăn nắp, hơn nữa phi thường sạch sẽ, đủ mọi đồ vật, vừa thấy liền biết thích hưởng thụ.
Mọi người đi vào, bên trong có phòng ngủ, có thư phòng, còn có phòng trà linh tinh. Đồ Cửu Huyền đem cổ cầm buông xuống, nói:
"Hiện tại cách trời tối còn rất lâu, các người xin cứ tự nhiên."
Đồ Cửu Huyền vào phòng ngủ nghỉ ngơi, những người khác ở tại phòng trà cùng thư phòng. Tạ Nhất cùng Thương Khâu "bá chiếm" thư phòng, ba đồ đệ ở tại phòng trà.
Tạ Nhất đem kiếm cùng Luyện Không ném ở trên bàn đá, nói:
"Anh nghĩ Đồ Cửu Huyền nói chính là có ý tứ gì? Nhất Dạ rốt cuộc là gì?"
Thương Khâu ngồi xuống, pha một ly trà, còn rất hưởng thụ nhâm nhi, lúc sau mới nói:
"Anh cũng phát hiện, đại đồ đệ của em lai lịch không đơn giản."
Tuy rằng nói như vậy, nhưng Tạ Nhất căn bản không biết lai lịch Nhất Dạ a. Lúc tỉnh lại cũng đã có ba đồ đệ, Tạ Nhất cảm giác chính mình như là phiên bản của Đường Tam Tạng.
Thương Khâu nói:
"Trong Phật giáo có nhóm vị thần dũng mãnh thiện chiến, gọi là A Tu La. Trên người bọn họ có khí tức phi thường bá đạo. Trên người đại đồ đệ của em tuy rằng đã cực lực thu liễm, bất quá vẫn có chút tiết ra ngoài."
Tạ Nhất nghe, cảm thấy thực ghê gớm. Bất quá Tạ Nhất cũng nghe nói qua A Tu La đều thân hình cao lớn, anh dũng vô cùng, mà Nhất Dạ...
Không thể nghĩ, nghĩ lại cảm giác hình tượng A Tu La sẽ bị phá hỏng!
Thương Khâu nói:
"Lại đây, nghỉ ngơi trong chốc lát, buổi tối còn phải bận rộn."
Tạ Nhất cũng cảm thấy rất mệt mỏi, mấy ngày nay buổi tối đều không có nghỉ ngơi tốt.
Đồ Cửu Huyền vào phòng ngủ. Thoạt nhìn có chút thói ở sạch, hắn cởi quần áo dơ bỏ ra. HunhHn786 Kết quả có một bóng người chụm đầu ở khung cửa, hướng vào trong nhìn, thế nhưng là Tam Tư. Đồ Cửu Huyền nói:
"Ở nơi đó làm gì?"
Tam Tư hắc hắc ngây ngô cười nói:
"Không có việc gì, nhìn một chút liền đi."
Đồ Cửu Huyền nhướng mày, nói:
"Hả? Vậy chuẩn bị nhìn cái gì?"
Tam Tư nhìn Đồ Cửu Huyền, không cảm giác đã bị mê hoặc, hắc hắc hắc cười, thuận miệng nói.
"Muốn nhìn mỹ nhân thay quần áo!"
Đồ Cửu Huyền:
"......"
Đồ Cửu Huyền vẫn luôn cảm thấy Tam Tư hẳn là bị hại mới đúng, bởi vì hắn hút dương khí của Tam Tư. Đương nhiên Đồ Cửu Huyền có khắc chế, cho nên Tam Tư thoạt nhìn cũng không có gì không tốt, cũng không có suy yếu. Nhưng Đồ Cửu Huyền đích xác dùng dương khí tới chữa thương, thoạt nhìn Tam Tư là bên có hại, vậy mà vẫn ngây thơ.
Hiện tại thoạt nhìn, Tam Tư cảm thấy chính mình là bên chiếm tiện nghi?
Tam Tư vịn khung cửa, nhìn Đồ Cửu Huyền. Đồ Cửu Huyền nhướng mày, cười. Nụ cười kia "cực kỳ đẹp", Tam Tư thiếu chút nữa chảy nước dãi, vẻ mặt chó con vẫy đuôi. Đồ Cửu Huyền nói:
"Chỉ là nhìn thôi? Không tiến vào?"
Tam Tư lập tức nhảy vọt vào phòng, nói:
"Tới ngay!"
Hắn nói khá to, Tạ Nhất cùng Thương Khâu ở thư phòng cũng nghe thấy được. Tạ Nhất:
"......"
Đồ đệ này thực sốt ruột đem chính mình đi bán!
Bọn họ ở chỗ động phủ Đồ Cửu Huyền nghỉ ngơi đến buổi tối. Trời tối liền chuẩn bị xuất động, mọi người đi theo Đồ Cửu Huyền rời động phủ.
Động phủ này cách hang ổ những người kia không tính xa, đi mất thời gian nửa nén hương.
Mọi người một đường đi về phía trước, thực mau sương mù tràn ngập. Tạ Nhất đã không thấy rõ lắm bên cạnh. Đột nhiên cảm giác có người bắt lấy tay mình, Tạ Nhất không cần nhìn cũng biết khẳng định là Thương Khâu.
Thương Khâu bàn tay rất lớn, mười ngón tay đan vào nhau. Bởi vì sương mù quá nhiều, cho nên Tạ Nhất không có tránh ra, liền cùng Thương Khâu dính vào nhau. Bất quá Thương Khâu một chút cũng không thành thật, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve. Động tác lặp đi lặp lại làm cho Tạ Nhất ngứa ngáy, trong lòng cũng nhộn nhạo. Nếu không phải đang làm chính sự, thật muốn ngay tại chỗ thi hành chính pháp xử lý yêu tinh này.
Mọi người một đường đi về phía trước, sương mù càng lúc càng dày đặc hơn. Đã là trời tối, bốn phía lại trắng xoá, sương mù che cả đêm tối.
Đồ Cửu Huyền nói:
"Từ từ, có điểm không thích hợp!"
Tạ Nhất kinh ngạc nói:
"Làm sao vậy?"
Đồ Cửu Huyền nhẹ nhàng ngửi hai cái, ngay sau đó che lại miệng mũi, nói:
"Sương mù có độc!"
Mọi người hoảng sợ, vội vàng che lại miệng mũi, bất quá thoạt nhìn đã không còn kịp rồi. Tam Tư bởi vì trước đó đã cùng Đồ Cửu Huyền làm chuyện không biết xấu hổ đích xác bị mất một ít nguyên khí, bởi vậy lực chống cự kém cỏi nhất, tức khắc chống đỡ hết nổi té lăn trên đất.
"Sư đệ!"
Nhất Dạ cùng Nhị Tuần hô một tiếng. Đồ Cửu Huyền phản ứng nhanh nhất, một phen ôm Tam Tư, nói:
"Lui lại! Có mai phục!"
Thương Khâu bắt lấy Tạ Nhất, căn bản không có buông tay. Đồ Cửu Huyền ôm Tam Tư đã hôn mê chạy, mang theo mọi người lui lại.
Tạ Nhất trong đầu một mảnh hỗn loạn.
Sao sẽ có mai phục?
Liền ở ngay lúc này, bốn phía đột nhiên xuất hiện âm thanh.
"Vèo vèo vèo."
Vô số bóng đen lao tới. Thế nhưng là vô số ác quỷ nhằm phía bọn họ, không ngừng gầm rú điên cuồng.
"A!"
Nhị Tuần hô to một tiếng, bị ác quỷ trực tiếp bắt lấy mắt cá chân.
"Bịch!!"
Hắn ngã xuống, gương mặt cọ đất, thân thể bị kéo. Cảm giác chính mình phải chết lại bị một lực thật lớn túm lại.
Tạ Nhất hô to:
"Nhị Tuần!"
Thương Khâu giữ chặt Tạ Nhất, nói:
"Em chờ, anh đi!"
Thương Khâu nói, buông lỏng tay Tạ Nhất, liền vọt qua. Cùng lúc đó Nhất Dạ cũng đột nhiên phóng đi. Động tác rất nhanh, hắn nhanh chóng bắt lấy Nhị Tuần. Nhị Tuần có chút thống khổ kêu lên.
"Ui!"
Ác quỷ bắt lấy mắt cá chân Nhị Tuần, Nhất Dạ cũng không dám buông tay.
Thương Khâu đã đến. Nhất Dạ nắm ác quỷ xé ra. Quỷ hồn bị xé rách, phát ra tiếng rống thê thảm. Ngay sau đó cổ chân Nhị Tuần đã được giải thoát, đầu chui
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.