Chương trước
Chương sau
Thương Khâu ngồi xuống ở vị trí của Đậu Tình, nhướng mày nhìn Tạ Nhất. Tạ Nhất lúc này mới hậu tri hậu giác có chút đỏ mặt, vội vàng bưng ly rượu Cocktail uống một ngụm, nói:
"Anh sao lại đây?"
Tạ Nhất cũng không biết là Kiều Trạch Viễn phá rối. Thương Khâu chỉ là nhàn nhạt nói:
"Nghe được một ít tin tức, cho nên lại đây cùng cậu nói một chút."
Tạ Nhất:
"Nga nga, tin tức gì?"
Bọn họ xác nhận thi thể chính là nhân viên mất tích kia. Thương Khâu cũng nghe được tin tức về Tần Trạch Viễn cùng Đậu Tình. Hai người họ chính là ở chỗ này quen nhau. Thương Khâu nói:
"Tần Trạch Viễn đến làm quen Đậu Tình, rồi cùng đi thuê phòng. Sau đó hắn vẫn luôn liên hệ với Đậu Tình."
Tạ Nhất nghe, cảm giác có chút mê mang. Tuy rằng quán bar có rất nhiều vấn đề, có lẽ là nơi manh mối quan trọng, nhưng bọn họ hình như còn chưa có phát hiện thứ mấu chốt, dường như cảm thấy thiếu cái gì.
Khi Tạ Nhất còn mê mang, Tần Trạch Viễn đã tới. Hắn từ ngoài cửa đi vào, ăn mặc thực thoải mái, xem ra là tới thả lỏng.
Kiều Trạch Viễn lập tức nói:
"Hắn tới."
Tần Trạch Viễn đi vào thoạt nhìn cùng nơi này rất quen thuộc. Hắn chào hỏi, sau đó ngồi ở bên khác của quầy bar, vừa lúc không có nhìn thấy bọn họ.
Tạ Nhất xuyên thấu qua đám người nhìn Tần Trạch Viễn. Tần Trạch Viễn cùng bartender nói nói cười cười, muốn một ly rượu, cùng người đẹp bên cạnh bắt chuyện. Vừa lúc Đậu Tình từ bên cạnh đi qua. Tần Trạch Viễn thấy được Đậu Tình, vội vàng giữ lại. Đậu Tình nhìn thấy Tần Trạch Viễn sắc mặt là khó coi, ném tay Tần Trạch Viễn, nói:
"Anh cùng con nhỏ đê tiện kia hẹn hò mà!"
Tần Trạch Viễn vội vàng nói:
"Đậu Tình, em đừng nóng giận, lần trước là anh nhất thời hồ đồ, hiện tại đã biết sai. Em nghe anh có được không. Thang Dư Nhu làm sao có thể so cùng em......"
Đậu Tình không để ý tới hắn.
"Bốp!"
Ném tay hắn, tựa hồ cảm thấy không đủ, Đậu Tình cầm ly rượu bên cạnh hất vào mặt Tần Trạch Viễn.
"Ào!"
Mọi người bất ngờ. Bất quá một màn này tựa hồ cũng không hiếm thấy, mọi người đều cười tủm tỉm, cũng không ai tới ngăn cản.
Đậu Tình hất rượu, cười lạnh một tiếng, xoay người liền rời đi. Tần Trạch Viễn nhìn nhìn chính mình, cũng không có quá tức giận, liền đứng lên đi đến toilet.
Kiều Trạch Viễn nhìn bọn họ, thấp giọng nói:
"Hắn thật đúng là đáng ghét, hai bên đều muốn chiếm?"
Thương Khâu đột nhiên đứng lên, đi về phía toilet. Tạ Nhất nói:
"Anh đi làm gì?"
Thương Khâu híp mắt nói:
"Tần Trạch Viễn bị theo dõi."
Hắn nói, Tạ Nhất cùng Kiều Trạch Viễn đều lắp bắp kinh hãi.
Bị theo dõi? Bị ai? Bọn họ sao không có phát hiện?
Thương Khâu đứng lên đi toilet. Tạ Nhất chạy theo sau. Bên kia Nghê Anh cũng muốn theo, Kiều Trạch Viễn nhanh giữ chặt hắn, nói:
"Từ từ, từ từ, anh là nữ sao tiến vào toilet nam?"
Nghê Anh cười cười, nói:
"Thiếu chút nữa đã quên."
Kiều Trạch Viễn:
"......"
Tạ Nhất cùng Thương Khâu đến cửa toilet. Tạ Nhất vừa định đi vào, Thương Khâu liền ngăn cản hắn, nói:
"Suỵt"
Hai người cũng không có đi vào, mà là đứng ở gần cửa nhìn. Tần Trạch Viễn đứng ở bệ rửa mặt, cũng không có tiến vào buồng vệ sinh. Hắn đang lau quần áo của mình.
Trên quần áo dính rượu, khẳng định là lau không sạch được, chỉ có thể lau khô một chút. Hắn lại vuốt tóc, rửa mặt. Chờ làm xong hết thảy, Tần Trạch Viễn cũng không có rời đi, mà là nhìn gương giơ tay lên......
Lại tới nữa?!
Tạ Nhất nhìn Tần Trạch Viễn bắt đầu thực hiện động tác chải tóc. Nhưng Tần Trạch Viễn căn bản không có tóc dài, nhưng ánh mắt nghiêm túc, tựa hồ nghiên cứu "tóc dài" của mình. Hắn nhìn gương, một lần lại một lần giơ tay chải tóc. Đôi khi đến một nửa, tựa hồ còn cảm thấy động tác không quá xinh đẹp, buông mạnh tay bắt đầu làm lại.
Tạ Nhất xem mà nổi da gà, nghĩ thầm.
Tần Trạch Viễn là bị nữ quỷ bám vào người sao? Bằng không hắn chính là tên biến thái!
Tạ Nhất nhìn trong chốc lát. Tần Trạch Viễn nhìn gương chải tóc ước chừng năm phút đồng hồ. Tạ Nhất đè thấp giọng nói:
"Người theo dõi hắn ở nơi nào?"
Thương Khâu không nói chuyện, nhưng nâng nâng cằm. Tạ Nhất nhìn theo hướng Thương Khâu chỉ, nhưng toilet chỉ có Tần Trạch Viễn, lại không có người khác. Bất quá Tạ Nhất nhìn kỹ, chỗ vách ngăn cách bệ rửa mặt cùng buồng vệ sinh có mẫu giấy.
Không sai, là mẫu giấy!
Mẫu giấy lơ lửng rồi dán vào mặt tường. Xác thực mà nói, là "tay" mẫu giấy bám vào mặt tường.
Mẫu giấy thế nhưng còn có tay!
Tạ Nhất mở to hai mắt, thấy được mẫu giấy hình dạng con người, ước chừng nhỏ bằng ba ngón tay, trốn ở mặt sau tường, tựa hồ cũng đang xem Tần Trạch Viễn chải tóc.
Tạ Nhất đè thấp giọng nói:
"Đó là thứ gì?!"
Tạ Nhất trước kia chưa từng gặp qua loại đồ vật này. Thương Khâu lại là bình tĩnh hơn nhiều, nói:
"Người giấy, có người phái tới theo dõi Tần Trạch Viễn."
Tần Trạch Viễn chải tóc trong chốc lát, tựa hồ cảm thấy đã tốt, lúc này mới xoay người chuẩn bị rời đi. Người giấy có điểm vụng về, nhanh rút đến mặt sau vách ngăn, tay cũng lùi về. Thương Khâu lại nhanh túm Tạ Nhất xoay người đi HunhHn786.
Mắt thấy Tần Trạch Viễn muốn đi ra tới, Thương Khâu xoay người lại. Đột nhiên đôi tay chống tường, đem Tạ Nhất ấn trên tường bên ngoài toilet.
Trong nháy mắt, Tạ Nhất cảm giác trái tim nhảy ra ngoài, mở to hai mắt, hơi hơi ngửa đầu nhìn Thương Khâu. Thương Khâu ánh mắt thâm trầm, chậm rãi cúi đầu xuống, cũng nhìn chăm chú vào mắt Tạ Nhất.
Hai người tựa hồ đang giằng co, không khí ái muội không ngừng len lỏi, làm Tạ Nhất cảm thấy phía sau lưng tê rần, như có dòng điện vọt tới đỉnh đầu, lại chạy xuống xương cùng.
Thương Khâu chậm rãi cúi đầu. Khi môi hai người sắp chạm vào nhau, lông mi Tạ Nhất run run, nghĩ chính mình có nên nhắm mắt hay không, Thương Khâu đột nhiên nói:
"Hắn đi rồi."
Trong đầu Tạ Nhất "ầm vang" một tiếng, thiếu chút nữa nổ tung. Thương Khâu đứng thẳng người, nhìn nhìn sau lưng.
Thì ra Thương Khâu vừa rồi đánh yểm trợ!
Tạ Nhất nghiêng đầu xem, liền thấy được bóng lưng Tần Trạch Viễn. Không chỉ là Tần Trạch Viễn, còn có người giấy.
Người giấy chỉ cỡ ba ngón tay, chỉ là một mẫu giấy, thực mỏng, bất quá là lá bùa mặt trên có hai cái lỗ thủng, coi như là mắt. Tạ Nhất dám khẳng định là dùng bút chì hoặc là bút bi chọc thủng, cũng không có cắt rớt, phi thường đơn sơ. Miệng lại là một vết thủng hình cung, thoạt nhìn đặc biệt quái dị.
Người giấy có điểm vụng về. Khi mọi người không chú ý, người giấy bay xuyên qua đám đông lén lút theo Tần Trạch Viễn.
Tạ Nhất kinh ngạc nói:
"Người giấy này là thứ gì?"
Thương Khâu nói:
"Thức thần, người tìm tới Tần Trạch Viễn xem ra là thiên sư, hoặc là người đuổi ma."
Thương Khâu cùng Tạ Nhất đi trở về chỗ ngồi. Kiều Trạch Viễn chạy nhanh chào đón, hỏi:
"Này! Có phát hiện gì không?"
Hắn nói, kỳ quái nhìn thoáng qua Tạ Nhất.
"Kỳ quái, cậu rất nóng sao? Mặt đỏ như vậy?"
Tạ Nhất trợn trắng, nói:
"Cậu không nói lời nào cũng không ai nói cậu người câm."
Tần Trạch Viễn bởi vì quần áo bẩn, thực mau liền rời khỏi quán bar. Mấy người Thương Khâu cũng rời quán bar. Trên đường trở về bọn họ đem sự tình nói một lần.
Nghê Anh nói:
"Có người theo dõi Tần Trạch Viễn, là thiên sư hoặc là người đuổi ma?"
Tần Trạch Viễn sinh hoạt kỳ thật rất đơn giản, đi làm, hẹn hò. Thời điểm không hẹn hò thì hắn tới quán bar sống về đêm. Ngày thường lại thích giúp đỡ mọi người, biểu hiện phi thường thông minh, biết tiến thối, ít nhất ở công ty Chu tổng thực coi trọng hắn.
Tần Trạch Viễn tan tầm liền một mình ra ngoài ăn cơm. Hắn vừa mới tăng ca xong, sắc trời đã đen, đi vào một nhà hàng thoạt nhìn tương đối sang trọng.
Từ khi biết có người theo dõi Tần Trạch Viễn, mấy người Tạ Nhất cũng bắt đầu đi theo Tần Trạch Viễn, muốn nhìn xem có phát hiện gì hay không.
Mọi người thấy hắn đi vào nhà hàng, liền đem xe ngừng ở ven đường, cũng chuẩn bị tiến vào nhà hàng. Tạ Nhất vừa muốn xuống xe, đột nhiên đã bị người túm chặt. Thương Khâu một phen giữ chặt Tạ Nhất, nói:
"Chờ một chút, xem ra chính chủ xuất hiện."
"Chính chủ? Chính chủ cái gì?"
Tạ Nhất có chút kinh ngạc, theo hướng Thương Khâu chỉ nhìn qua, liền nhìn thấy một người lén lút. Thật là lén lút, hắn mặc một thân đơn giản, bất quá đội mũ có khăn che mặt chỉ lộ ra một cái cằm, còn súc bả vai, đi đường nhìn chung quanh, thoạt nhìn giống như là kẻ đáng khinh cuồng bám đuôi.
Tạ Nhất nheo mắt, nói:
"Hắn là......"
Thương Khâu nói:
"Hẳn chính là người theo dõi Tần Trạch Viễn."
Tạ Nhất cũng ngốc.
Không phải nói thiên sư hoặc là người đuổi ma sao, như thế nào biến thành một tên đáng khinh cuồng bám đuôi. Hắn tuy rằng hóa trang cũng kín đáo, nhưng động tác không đáng tin cậy, không tự nhiên, nhìn là biết đóng kịch.
Người đội mũ có khăn che mặt dáng người nhỏ nhắn, nhìn bóng dáng như là một thiếu niên. Hắn đi vào nhà hàng, nữ phụ vụ nhìn hắn, nhưng vẫn lễ phép dẫn người đi vào.
Tạ Nhất nói:
"Chúng ta đi vào?"
Thương Khâu nói:
"Đi."
Mọi người đi vào, quả nhiên thấy được Tần Trạch Viễn ngồi ở vị trí cửa sổ. Hắn đưa lưng về phía cửa lớn, bởi vậy không thấy được bọn họ.
Mà người thiếu niên ngồi lệch về phía sau Tần Trạch Viễn, nghiêng con mắt nhìn chằm chằm Tần Trạch Viễn, giống như theo dõi hắn. Bất quá bản lĩnh quá kém, dẫn tới Tần Trạch Viễn ngẩng đầu lên liền liếc nhìn thiếu niên một cái.
Thiếu niên đội mũ có khăn che bị Tần Trạch Viễn nhìn thoáng qua. Tần Trạch Viễn còn đối với hắn thân thiện gật gật đầu, cười một chút. Thiếu niên lại cúi mặt, quay đầu đi, coi như không phát hiện.
Bốn người Thương Khâu ngồi xuống. Nghê Anh cười tủm tỉm nói:
"Bây giờ còn có thiên sư đáng yêu như vậy, kỹ thuật thật là kém."
Thương Khâu cầm lấy thực đơn, tùy tay lật xem, nói với Tạ Nhất.
"Muốn ăn cái gì?"
Tạ Nhất nhìn nhìn thực đơn, quả nhiên là đồ ăn nơi sang trọng. Kỳ thật Tạ Nhất vẫn luôn không hiểu những món này, có khả năng chính là "rất đắt". Một miếng thịt thăn chua ngọt thôi giá 98 tệ, không biết bên trong có phải ướp vàng.
Tạ Nhất dùng thực đơn che chính mình, nói:
"Xem ra hắn đã phát tài, thế nhưng tới nơi cao cấp ăn cơm thường."
Kiều Trạch Viễn cũng là bóp cổ tay. Hắn lúc ấy nghèo túng thất vọng, đi ra ngoài uống rượu. Mà hiện tại Tần Trạch Viễn hô mưa gọi gió, có nhiều phụ nữ bên cạnh, hẹn hò nữ thần thời đại học không nói, còn được lãnh đạo coi trọng, thiếu chút đã lên đỉnh cao nhân sinh. Kiều Trạch Viễn đột nhiên cảm thấy Nghê Anh nói rất đúng. Tần Trạch Viễn này so với hắn thành công hơn nhiều...
Tần Trạch Viễn gọi ba món một canh cùng cơm ngũ cốc, ăn rất ngon lành. Mà thiếu niên theo dõi Tần Trạch Viễn, nhìn thực đơn, ngay sau đó mũ và khăn đều vì sợ mà rớt xuống dưới. Hắn lẩm bẩm một câu:
"Đây, sao đắt như vậy!?"
Bên cạnh vừa lúc có phục vụ đi qua, nhìn thoáng qua thiếu niên. Thiếu niên vội vàng ho khan một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn thực đơn.
Mũ và khăn rơi xuống lộ ra gương mặt, thoạt nhìn ước chừng mười sáu mười bảy tuổi vẫn là bộ dạng thiếu niên. Diện mạo thanh tú, mắt to mũi cao, hàng mi dài, môi hồng răng trắng. Theo lý mà nói diện mạo như vậy cũng nên giống Kiều Trạch Viễn là công tử hào hoa. Nhưng ngũ quan này tổ hợp ở bên nhau lại trở nên dung mạo bình thường, cái loại mà người nhìn liền sẽ quên.
Thiếu niên vẻ mặt bóp cổ tay nhìn thực đơn. Ngược lại thiếu niên bóp cổ tay, Thương Khâu chính là thoải mái gọi món. Mấy ngày nay bởi vì ở bên ngoài, không ăn được món Tạ Nhất nấu, cho nên chỉ có thể từ số lượng đền bù chất lượng.
Thương Khâu tuy rằng hỏi mọi người muốn ăn cái gì, bất quá thực mau đã kêu phục vụ tới gọi món. Món chính có thịt thăn chua ngọt, dứa xào thịt, cá chua Tây Hồ, cá quế chiên xù, gỏi măng tre, cánh gà chiên Coca, lòng đỏ trứng hấp bí đỏ, ngó sen tẩm bột chiên giòn, vân vân... Món ngọt có hạnh nhân đậu hủ, dương chi cam lộ, tàu hủ nước đường, cơm rượu nếp than, bánh trôi, phục linh đường đỏ, vân vân......
Tạ Nhất nghe mà mí mắt nhảy lên. Kiều Trạch Viễn lại là vẻ mặt ghét bỏ.
"Đủ rồi đủ rồi, tôi còn chưa có ăn đã cảm thấy ngán chết, sao đều là món khẩu vị ngọt? Có thể kêu dưa muối không?"
Thương Khâu nhìn thoáng qua Kiều Trạch Viễn, cười một cái. Kiều Trạch Viễn tức khắc cảm thấy phía sau lưng có chút lạnh, không biết vì cái gì, cảm giác sắp gặp đại họa. Liền nghe Thương Khâu nói:
"Cho hắn một chén dưa muối."
Phục vụ thiếu chút nữa cười, bất quá rất chuyên nghiệp, giới thiệu:
"Chúng tôi có dưa muối đặc chế, gọi bánh bao sẽ tặng kèm một phần nga."
Thương Khâu nói:
"Vậy cho hắn một phần bánh bao."
Kiều Trạch Viễn:
"......"
Mọi người bên này gọi đồ ăn, thiếu niên bên kia liền có vẻ phi thường đáng thương. Phục vụ đứng bên cạnh nửa ngày, thiếu niên ho khan một tiếng, nói:
"Có...... Có cơm đĩa không?"
Phục vụ cười tủm tỉm, chuyên nghiệp nói:
"Ngượng ngùng tiên sinh, chúng tôi nơi này không cung cấp cơm đĩa."
Thiếu niên lại nói:
"Vậy có giảm giá không?"
Phục vụ vẫn là cười tủm tỉm nói:
"Ngượng ngùng tiên sinh, chúng tôi nơi này vẫn chưa có gì giảm giá. Bất quá có làm thẻ, nạp phí 3000 tệ tặng một phần dương chi cam lộ, còn có món nóng tự chọn giá dưới 100 tệ, sinh nhật còn sẽ......"
Thiếu niên đã nghe không nổi nữa, cắt ngang lời phụ vụ nói. Tạ Nhất rõ ràng nhìn thấy thiếu niên sắc mặt tái xanh, giọng trở nên khàn khàn, nói:
"Vậy... Có cà chua xào trứng gà không?"
Hắn nói tới đây, Thương Khâu nhàn nhạt nói:
"Tôi vừa rồi muốn gọi mà đã quên."
Kiều Trạch Viễn lập tức ngăn cản hắn, nói:
"Đừng gọi thêm, món này cũng là khẩu vị ngọt!"
Nghê Anh sửa đúng, nói:
"Chua ngọt, giống bảo bối."
Kiều Trạch Viễn:
"......"
Phục vụ cười nói:
"Có tiên sinh, cà chua hữu cơ xào trứng ở chỗ này giá 78 tệ."
Thiếu niên sắc mặt càng xanh. Tạ Nhất phảng phất có thể đọc hiểu tiếng lòng của hắn. Nhất định đang nói.
Má ơi, cà chua xào trứng gà mà 78 tệ, đùa tôi à!
Thiếu niên ho khan một tiếng, nói:
"Cái này, thêm một chén cơm...... Cơm bao nhiêu tiền?"
Phục vụ mỉm cười nói:
"Cơm ngũ cốc 20 tệ một chén."
Thiếu niên sắc mặt so với khóc còn khó coi hơn, gật gật đầu, nói:
"Được rồi, hai thứ này."
Phục vụ thực mau ôm thự đơn đi rồi, còn nói:
"Chúc ngài dùng cơm vui vẻ."
Thiếu niên tương đối xấu hổ. Tần Trạch Viễn lại thực thong dong, thong thả ung dung ăn.
Tốc độ thực mau, bên Thương Khâu đã mang lên không ít đồ ăn, quả nhiên đều là khẩu vị ngọt, trong không khí tràn ngập một mùi hương ngọt lịm. Bất quá đối với người không thích khẩu vị ngọt mà nói, một bàn lớn đồ ăn chỉ có một từ.
Ngán!
Thương Khâu cầm lấy đũa, ưu nhã nếm nếm, tựa hồ không phải đặc biệt vừa lòng. Hắn thấy kém hơn tay nghề Tạ, vị không đủ tươi mới đậm đà. Bất quá cũng coi như là chắp vá.
Món cà chua hữu cơ xào trứng thực mau cũng bưng lên. Một đĩa rất nhỏ, rất nhỏ rất nhỏ cà chua xào trứng. Một chén cơm cũng nhỏ. Thiếu niên vẻ mặt đau khổ cúi đầu đem cà chua xào trứng đổ vào chén cơm, sau đó cầm đũa liền blah blah đưa đồ ăn và cơm vào trong miệng, ăn thật hào sảng.
Thiếu niên đang ăn cơm, ăn ăn ngấu nghiến. Tạ Nhất cảm thấy hắn có thể là ăn mài, thoạt nhìn đặc biệt đáng thương, thật muốn mang về nhà cho hắn ăn hai bữa cơm.
Khi thiếu niên ăn đầy mặt đều là sốt cà chua, đột nhiên ngẩng đầu, liền thấy Tần Trạch Viễn đứng lên, tựa hồ muốn đi toilet. Tần Trạch Viễn nâng bước đi về phía trước, phục vụ thực nhiệt tình chỉ dẫn Tần Trạch Viễn hướng toilet. Thiếu niên vừa thấy, nhanh cầm chén đũa đẩy hết thức ăn vào miệng, dùng tay áo lau miệng, nhảy dựng lên liền đi theo.
Thương Khâu vỗ vai Tạ Nhất, nói:
"Đi."
Kiều Trạch Viễn cũng muốn đứng lên theo sau, bị Nghê Anh giữ chặt, nói:
"Cưng đi làm gì, ngồi xuống, chúng ta ăn cơm."
Kiều Trạch Viễn rất muốn theo sau. Bởi vì hắn thật sự đối với một đống lớn đồ ăn khẩu vị ngọt này không có hứng thú.
Thương Khâu mang theo Tạ Nhất đi đến toilet. Hai người đi vào liền nhìn thấy thiếu niên canh giữ ở chỗ bệ rửa mặt.
Thương Khâu bất động thanh sắc đi vào. Người thiếu niên nhìn hắn một cái, tựa hồ không chú ý. Tạ Nhất liền đi theo Thương Khâu vào trong. Tạ Nhất nhìn lướt qua các buồng, tức khắc mở to hai mắt. Bởi vì bên trong tất cả đều là mở ra, không có một cái đóng lại, bên trong cũng không có ai.
Tạ Nhất theo bản năng nhìn về phía cửa sổ. Cửa sổ toilet mở ra, mặt trên còn có một cái dấu chân. Tạ Nhất vuốt mặt, tức khắc có chút bất đắc dĩ.
Mình cũng đã nhìn ra. Sợ là Tần Trạch Viễn từ cửa sổ chạy mất rồi, mà thiếu niên thế nhưng còn canh giữ ở bên ngoài!
Thương Khâu quay đầu đi ra tới bồn rửa tay. Người thiếu niên còn ôm cánh tay chờ, thực khoái cảm giác người cao lớn nhìn chằm chằm chính mình.
Thương Khâu nheo nheo mắt, nhìn chằm chằm người thiếu niên. Người thiếu niên hồ nghi ngẩng đầu nhìn Thương Khâu, nhíu nhíu mày. Thương Khâu cười lạnh một tiếng, nói:
"Cậu bị người ta phát hiện, biết không?"
"Cái gì?"
Người thiếu niên có chút kinh ngạc, ngay sau đó nói:
"Tôi nghe không hiểu anh nói cái gì."
Thương Khâu nói:
"Cái đó không quan trọng, quan trọng chính là Tần Trạch Viễn đã chạy."
"Cái gì!?"
Thiếu niên vừa nghe, nhảy lên liền chạy vào trong. Nhìn thấy cửa sổ mở ra hắn thô bạo chửi một câu tục. Hắn bò lên trên bệ cửa sổ muốn đuổi theo.
Đừng nhìn hắn tuổi tác không lớn, nhưng động tác rất linh động, thật giống như một con mèo, thân thể đặc biệt mềm mại. Nhảy một cái đã lên bệ cửa sổ, hắn liền muốn từ cửa sổ nhảy ra đuổi theo.
Thương Khâu ra tay nhanh như chớp chế trụ bả vai người thiếu niên, nói:
"Cậu là ai?"
Thiếu niên lắp bắp kinh hãi. Tựa hồ cảm thấy bả vai đau, sắc mặt nháy mắt liền trắng. Hắn đau đến tê dại, hô to:
"Mười Sáu!"
Thạch lựu?
(Thạch lựu và thập lục đọc gần giống nhau)
Tạ Nhất có điểm ngốc.
Đây là cái gì...... Chú ngữ sao?
Khi Tạ Nhất còn ngây ngốc, "chú ngữ" thật đúng là phát huy công hiệu. Liền có trận gió lạnh ùa lại đây, cùng lúc đó phát ra âm thanh "đùng đùng". Thật giống như sét đánh trời mưa. Những bóng đèn đều chớp nhoáng, thật như âm khí ùa đến. Tạ Nhất thiếu chút nữa lạnh run.
Gió lạnh thổi đến, một cái bóng đen đột nhiên vọt tới hướng về Thương Khâu. Tạ Nhất thậm chí cả câu "cẩn thận" cũng chưa nói ra, bóng đen đã cùng Thương Khâu giao đấu.
Tạ Nhất xem hoa cả mắt. Thương Khâu động tác sắc bén, hơn nữa đâu vào đấy, tựa hồ căn bản không để ý.
Người thiếu niên nhìn bóng đen cùng Thương Khâu dây dưa, nhanh nhảy lên cửa sổ muốn chạy. Tạ Nhất cắn răng một cái, nhanh tiến lên. Bản thân cao hơn thiếu niên không ít, bước chân cũng dài hơn không ít, Tạ Nhất tiến lên túm chặt người thiếu niên.
Người thiếu niên vừa muốn từ cửa sổ nhảy xuống, đã bị túm chặt, mắt trợn to, nói:
"Anh muốn siết chết tôi a!"
Hắn nói, Tạ Nhất đã một tay đem người thiếu niên ôm lấy, cảm giác chính mình ôm một con Husky. Người thiếu niên ở trong lòng Tạ Nhất đá lại đá, ra sức vùng vẫy HunhHn786.
Bóng đen tựa hồ phát hiện Tạ Nhất uy hiếp người thiếu niên, tức khắc liền muốn tiến lên. Thương Khâu cười lạnh một tiếng, vung ra lá bùa. Nháy mắt lá bùa màu vành biến thành xiềng xích màu đen.
Xiềng xích cuốn lấy đôi tay bóng đen. Nháy mắt bóng đen hiện hình. Khói màu đen chung quanh tan đi, lộ ra một người mặc áo choàng màu đen. Một người thanh niên tóc dài trực tiếp tán xuống dưới. Sắc mặt tái nhợt, cằm có chút nhọn, hai hàng lông mày cao mảnh, mũi ưng, môi hơi mỏng, ngũ quan diện mạo sắc bén, mang theo một cổ hung ác.
Thiếu niên bị Tạ Nhất "ôm lấy" trong lúc nhất thời chạy không được. Thương Khâu lại khóa âm hồn kia, thiếu niên hô to:
"Các người làm gì, vì cái gì ngăn cản tôi bắt người xấu?!"
Thương Khâu nhàn nhạt nhìn thiếu niên, tựa hồ có chút khinh thường, nói:
"Bắt người xấu? Tần Trạch Viễn đã phát hiện cậu. Cậu là đang quấy rối."
"Ai nói tôi quấy rối?"
Thiếu niên không phục lắm, nói:
"Tôi chính là thiên sư! Đại thiên sư! Các người là tiểu lâu la. Có tin tôi nói Mười Sáu cắn các người?!"
Tạ Nhất nheo mắt, nói:
"Thạch lựu? Trái cây cũng sẽ cắn người sao?"
Thiếu niên bị chọc tức giận, nói:
"Mười Sáu! Là con số 16! Không phải trái cây thạch lựu!"
Tạ Nhất lúc này mới minh bạch.
Thì ra âm hồn gọi là Mười Sáu, khả năng không phải tên, chỉ là một cách đánh số mà thôi!
Tạ Nhất vẫn có chút mê man.
"Vì cái gì kêu Mười Sáu?"
Thương Khâu nói:
"Chỉ sợ là hắn có 16 cái thức thần."
Người thiếu niên đắc ý nâng cằm lên, nói:
"Thế nào, sợ rồi sao? Tôi có 16 cái thức thần!"
Thương Khâu cười cười, đầy mặt "thiện ý", nói:
"Người giấy vụn về ở quán bar kia chỉ sợ cũng là thức thần của cậu?"
Người thiếu niên nói:
"Cái gì chân tay vụng về, đó là Không Bảy! Chuyên môn làm hoạt động trinh sát. 07 là gián điệp!"
Tạ Nhất mày nhảy dựng.
Thiếu niên này có phải xem nhiều phim hành động quá hay không?
Tần Trạch Viễn phát hiện có người theo dõi hắn, trực tiếp từ cửa sổ bỏ chạy. Hai người Thương Khâu bắt được thiếu niên, đem thiếu niên mang theo.
Kiều Trạch Viễn cùng Nghê Anh không nghĩ tới hai người bọn họ từ toilet mang ra thiếu niên, còn mang ra một âm hồn.
May mắn Thương Khâu dùng thủ thuật che mắt, cho nên phục vụ cùng các vị khách nhìn không ra âm khí.
Người thiếu niên không phối hợp, không muốn cùng bọn họ đi, Tạ Nhất nói:
"Chúng tôi cũng điều tra Tần Trạch Viễn, chúng ta có thể trao đổi với nhau."
Người thiếu niên nói:
"Các người khẳng định không có tra được nhiều. Cùng các người trao đổi, tôi thực có hại. Hơn nữa trước nay tôi đều là Độc hành hiệp."
Tạ Nhất thấp giọng nói:
"Còn tôi là Lục đại hiệp đó!"
Kiều Trạch Viễn lại là cười nói:
"Tôi thích là Iron Man, có tiền."
Thiếu niên bị "nhục nhã", tức khắc đỏ bừng mặt, trừng mắt nhìn bọn họ. Vẻ mặt uy võ không chịu khuất phục, biểu tình không thể dâm tiện.
Thương Khâu lại là nhàn nhạt nói:
"Chỉ một câu. Cậu theo chúng tôi, tiền cơm chúng tôi trả."
Hắn vừa nói xong, thiếu niên tức khắc đôi mắt phát sáng, nói:
"Anh không thể gạt người! Gạt người là chó con đó!"
Thương Khâu nhướng mày, khóe miệng mang theo một tia trào phúng, nói:
"Một phần trứng gà xào cà chua, tôi còn trả nổi."
Thiếu niên bổ sung nói:
"Còn có một chén cơm."
Tạ Nhất cảm thấy hắn đang khiêu khích giới hạn của Thương Khâu...... Cuối cùng bởi vì Thương Khâu mời thiếu niên ăn trứng gà xào cà chua cùng cơm, cho nên hắn liền đi theo bọn họ, chuẩn bị trao đổi tin tức với nhau.
Kiều Trạch Viễn lái xe. Nghê Anh ngồi ở ghế phụ, Thương Khâu cùng Tạ Nhất ngồi ở ghế sau. Hiện tại còn thêm hai nhân vật, một âm hồn thân hình cao lớn và một thiếu niên.
Bốn người tuyệt đối ngồi không đủ ghế sau, vì thế âm hồn ngồi xuống, thiếu niên trực tiếp ngồi ở trên đùi hắn. Đừng nhìn âm hồn bộ dạng hung ác, nhưng thiếu niên ngồi ở trên đùi, âm hồn cũng bất động, thoạt nhìn thực nghe lời.
Thiếu niên nói:
"Anh trước đem xiềng xích cởi ra, hắn là thức thần của tôi, không cắn người."
Tạ Nhất nói:
"Cậu vừa rồi còn nói thạch lựu cắn chúng tôi."
Thiếu niên không thừa nhận.
"Tôi chưa nói!"
Tạ Nhất:
"......"
Tuổi trẻ chính là tốt a, trung học vần còn được chơi xấu!
Thương Khâu động ngón tay, xiềng xích liền cởi ra, đôi tay âm hồn khôi phục tự do. Hắn ôm thiếu niên, sợ hắn từ trên xe rơi xuống.
Thương Khâu nói:
"Cậu tên là gì?"
Người thiếu niên nâng cằm, nói:
"Tôi...... Tôi chính là đại danh đỉnh đỉnh đó. Các người nói trước mình tên gọi là gì, bằng không tôi sẽ không nói tên của tôi cho các người."
Tạ Nhất cảm thấy tranh luận cái này không có gì thú vị, vì tiết kiệm thời gian, liền nói:
"Tôi là Tạ Nhất."
"Tạ Nhất!?"
Thiếu niên chấn kinh nói:
"Anh có phải chủ quán ăn đêm hay không?!"
Tạ Nhất có điểm buồn bực, nói:
"Đúng vậy."
Thiếu niên rất là kích động, nói:
"Em nghe nói quán của anh món ăn đặc biệt ngon, thật nhiều quỷ đều đến đó ăn, số lượng nhiều hơn nữa giá phải chăng. Em từ sớm đã muốn đi ăn thử, bất quá có quá nhiều việc, không có thời gian."
Tạ Nhất cười gượng một tiếng.
Thật nhiều quỷ?
Đâu chỉ là thật nhiều quỷ đến ăn. Mà hiện tại quán ăn đã phó thác cho những quỷ đó. Lại nói tiếp Tạ Nhất bây giờ còn có điểm khẩn trương.
Không biết quán ăn đêm nhà mình có bị phá hủy hay không?
Thiếu niên vẻ mặt sùng bái nhìn Tạ Nhất, còn nắm tay Tạ Nhất. Thương Khâu nheo nheo mắt, đem tay thiếu niên kéo ra. Thiếu niên nói:
"Em là Trương Xu, Thiên Xu Xu. Anh có thể kêu em là Trương thiên sư. Đây là thức thần của em, đứng hàng thứ 16."
Mười Sáu đối với Tạ Nhất gật gật đầu. Tựa hồ bởi vì Trương Xu cùng Tạ Nhất quan hệ đột nhiên tốt lên, cho nên Mười Sáu đối với Tạ Nhất thái độ cũng tốt lên một ít, bất quá vẫn thực lãnh đạm.
Trương Xu đối với Thương Khâu nói:
"Anh tên là gì?"
Thương Khâu nhàn nhạt nói:
"Thương Khâu."
"A!!!"
Kiều Trạch Viễn thình lình nghe một tiếng hô to, còn tưởng rằng xe biến thành hiện trường vụ án. Sợ tới mức hắn đạp phanh, một thân đều là mồ hôi lạnh. Kết quả ở ghế sau Trương Xu thiếu chút nữa từ trên đùi Mười Sáu nhảy lên đụng vào nóc xe. Mười Sáu nhanh duỗi tay ngăn lại, bảo vệ đầu Trương Xu, nói:
"Đại nhân, cẩn thận."
Trương Xu hưng phấn hô to một tiếng, hai mắt sánh lấp lánh, nhìn chằm chằm Thương Khâu nói:
"Anh anh anh anh...... Anh chính là Thương Khâu?! Trời ơi! Anh là Thương Khâu! Anh thật là Thương Khâu?! Tôi là fans của anh a! Có thể có thể có thể...... Có thể cho tôi xin chữ ký không!? Ký...... ký trên áo thun có được không!?"
Tạ Nhất:
"......"
Cái quỷ gì đây?
Trương Xu nháy mắt từ mèo xù lông liền biến thành chó vẫy đuôi, vẻ mặt sùng bái nhìn Thương Khâu. Thương Khâu bình thản nói:
"Không được."
Trương Xu vội vàng nói:
"Không sao cả, không sao cả."
Mọi người xuống xe vào Kiều gia. Kiều Trạch Viễn cũng giới thiệu một chút về mình. Trương Xu lại là "vẻ mặt lạnh nhạt", không quen biết Kiều Trạch Viễn, chỉ là nói:
"Cùng Tần Trạch Viễn tên không khác biệt lắm."
Nghê Anh cười nói:
"Chào em trai, tôi là Nghê Anh."
Trương Xu lại "ngao" một tiếng, hét to:
"Nghê Anh! Chính là sư muội của Thương Khâu sao? Em hâm mộ chị! Em còn mua ảnh chụp. Người thật xinh đẹp hơn ảnh chụp quá nhiều! Có thể cùng em chụp chung không?"
Kiều Trạch Viễn:
"......"
Cái quỷ gì đây?
Sư...... Muội......
Tạ Nhất cảm giác chính mình tam quan lại đổi mới.
Trương Xu không phát hiện sư muội này quá cao sao?
Nghê Anh thập phần thân thiện, cùng Trương Xu chụp ảnh. Trương Xu vui vẻ nhìn di động, đặc biệt hưng phấn, nói:
"Hai người là thần tượng của em. Em muốn trở thành người đuổi ma lợi hại như anh chị."
Tạ Nhất ngồi xuống, nói:
"Hiện tại có thể trao đổi chưa?"
Trương Xu lập tức thập phần vui, nói:
"Có thể có thể có thể!"
Hắn nói, lấy ra một lá thư ủy thác. Do vẫn luôn đặt ở trong lòng ngực nên tờ giấy nhăn bèo nhèo, ký tên thế nhưng là người nhân viên mất tích của công ty Thượng Văn.
Trương Xu đem thư ủy thác đặt lên bàn, nói:
"Em cũng là được thuê, thu tiền đặt cọc, cho nên mới đi điều tra Tần Trạch Viễn."
Tạ Nhất nhìn thư ủy thác, có chút kinh ngạc, nói:
"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"
Trương Xu vốn là thiên sư, hắn kỳ thật mới ra đời, cũng chưa có ủy thác nào. Hiện tại nghề này cạnh tranh kịch liệt, cũng sẽ không ai chọn một người không nổi danh ủy thác nhiệm vụ.
Đây là nhiệm vụ đầu tiên của Trương Xu. HunhHn786 Có người tìm Trương Xu nhờ hắn hỗ trợ điều tra. Trương Xu vẻ mặt ý chí chiến đấu, nói:
"Đây là ủy thác đầu tiên, cho nên em nhất định phải hoàn thành."
Tạ Nhất nghĩ thầm.
Khả năng cái người kia tìm Trương Xu là bởi vì những người khác thu phí đều quá cao? Thương Khâu có giá hơn 100.000 tệ, Nghê Anh cũng ghi hơn 100.000 tệ, mà Trương Xu ủy thác chỉ ghi...... 300 tệ, còn ghi chú tiền xe cùng hết thảy phí không cần chi trả. Trách không được vừa rồi Trương Xu ăn không nổi trứng gà xào cà chua, thì ra không ai chi trả!
Trương Xu nói:
"Người ủy thác nói hắn bị người theo dõi."
Tạ Nhất kinh ngạc nói:
"Bị người theo dõi?"
"Đúng vậy."
Bất quá người kia không biết là ai, hắn chỉ biết chính mình bị người giam sát. Có người vẫn luôn nhìn hắn, cái loại ánh mắt mang theo nghiên cứu, phảng phất chính mình là vật thí nghiệm. Việc giám sát giằng co ước chừng một tuần, người kia thập phần sợ hãi, cho nên không thể không tìm người tới điều tra.
Trương Xu nói:
"Nhưng người ủy thác đột nhiên đã chết."
Bọn họ cũng biết người kia đột nhiên chết, thi thể bị phát hiện ở quán bar. Người quán bar nói rất có thể là đánh nhau ẩu đả mà chết.
Trương Xu lại nói:
"Không, không phải đánh nhau chết. Trên người căn bản không có bất luận vết thương nào. Em thấy được thi thể."
Tạ Nhất cảm thấy Trương Xu cũng lớn mật, thế nhưng đi nhìn thi thể.
Trương Xu nói:
"Em cảm thấy người ủy thác chết thực ly kỳ. Hắn trước khi chết còn điều tra chung quanh, đột nhiên bỏ dở ủy thác, chưa nói bất luận nguyên nhân gì. Em lén lúc tra xét một chút, khi còn công tác hắn cũng hô mưa gọi gió, hẹn hò bạn gái, kết giao thượng lưu, sau đó đột nhiên chết bất đắc kỳ tử. Hình như là cái gì không sạch sẽ giết chết hắn. Em ở quán bar lăn lộn một ít ngày liền điều tra được Tần Trạch Viễn. Tần Trạch Viễn cũng đồng dạng như thế, vốn dĩ thực nghèo túng, không biết vì nguyên nhân gì đột nhiên liền quật khởi."
Tạ Nhất nghe được có chút mơ hồ.
Người nhân viên mất tích cùng Tần Trạch Viễn trước mắt trạng thái rất giống. Không biết có phải có cái gì liên hệ hay không?
Trương Xu lại nói:
"Nga đúng rồi, còn chụp ảnh."
Hắn nói, đem di động giao cho Tạ Nhất. Mở tập tin lưu trữ trong điện thoại, bên trong quả nhiên có rất nhiều ảnh chụp, còn có clip, thoạt nhìn đều là quay chụp lén, hơn nữa kỹ thuật không tốt.
Trương Xu thực tự hào nói:
"Xem đi, em nói mà, thức thần Không Bảy chính là gián điệp, xuất thân từ danh môn. Các người nhìn xem có gì hữu dụng hay không."
Tạ Nhất lướt qua rất nhiều ảnh chụp. Trương Xu thoạt nhìn cũng thích mấy cô gái xinh đẹp, còn chụp rất nhiều ảnh về mấy người đẹp, cũng là đam mê đáng khinh.
Tạ Nhất "A" một tiếng, nói:
"Các người xem cái này."
Chải tóc......
Trương Xu nhìn qua, nói:
"Đúng đúng đúng, các người nói xem Tần Trạch Viễn có phải biến thái hay không, hoặc là hắn có tâm hồn thiếu nữ trong lòng thân xác đàn ông. Quả thực yêu thích làm loại động tác đàn bà này."
Kiều Trạch Viễn ngồi ở bên cạnh, nghe Trương Xu mắng Tần Trạch Viễn, trong lòng tức khắc cảm khái vạn ngàn.
Trong ảnh là Tần Trạch Viễn đang chải tóc, vẫn là động tác bọn họ đã nhìn thấy. Đây là hình ảnh chỉ mấy ngày nay, xem ra Trương Xu cũng chú ý tới thói quen của Tần Trạch Viễn.
Tạ Nhất buồn bực nói:
"Hắn rốt cuộc đang làm gì?"
Trương Xu nói:
"Chẳng lẽ bị nữ quỷ bám vào người?"
Tạ Nhất lại nhìn nhìn ảnh chụp khác. Trương Xu ngồi, thập phần nhàm chán. Mười Sáu bưng cho hắn một ly nước. Trương Xu uống một ngụm, liền thò lại gần, cười tủm tỉm hỏi Nghê Anh.
"Em muốn hỏi một chút, chị có bạn trai chưa?"
Nghê Anh cười cười, nói:
"Xin lỗi em trai, có rồi."
Hắn nói, nhìn thoáng qua Kiều Trạch Viễn. Trương Xu vẻ mặt thất vọng, cũng nhìn thoáng qua Kiều Trạch Viễn, bĩu môi, biểu tình thập phần xuất sắc.
Kiều Trạch Viễn tức khắc kêu to:
"Nè, đó là cái biểu tình gì?"
Trương Xu không nói chuyện, bất quá biểu tình vẫn như cũ thực khinh bỉ, thực tiếc hận, cảm giác một đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu.
Trương Xu lại quay đầu nhìn Thương Khâu, hỏi:
"Anh có bạn gái chưa? Không, không em không có ý gì khác. Em không phải thích nam. Em chỉ là tò mò, muốn hỏi một chút."
Thương Khâu liếc nhìn Trương Xu một cái, nhàn nhạt nói:
"Không có."
Trương Xu lại nói:
"Vậy anh có thích người nào không?"
Thương Khâu lúc này không nói gì, bất quá đôi mắt thực rõ ràng giật mình. Hắn quét mắt đến trên người Tạ Nhất. Tạ Nhất căn bản không có chú ý, còn cúi đầu xem di động.
Trương Xu lại giống phát hiện đại lục mới thực kinh hỉ nói:
"Trời ơi, anh thích...... thích......"
Hắn hạ giọng nói:
"Anh thích nam? Mọi người biết không? Anh yên tâm, em sẽ không nói cho người khác, đây là chút bí mật của chúng ta."
Kiều Trạch Viễn nheo mắt, đối với Nghê Anh thấp giọng nói:
"Đứa nhỏ này sợ không phải ngốc chứ?"
Tạ Nhất không biết bọn họ đang làm cái quỷ gì, đột nhiên nói:
"Các người mau xem!"
Tạ Nhất đem di động giao cho mọi người xem. Là Tần Trạch Viễn cùng Đậu Tình ở bên nhau uống rượu. Hai người ngồi ở trên quầy bar, chụm đầu vào nhau nhìn không thấy biểu tình, nhưng bộ dạng thực thân mật.
Lúc này Đậu Tình từ túi xách lấy ra một cái lược, bắt đầu giơ tay lên đỉnh đầu, sau đó chải tóc. Một lược từ đỉnh đầu đi xuống. Bởi vì mái tóc dài thẳng, đặc biệt suông, cho nên động tác của Đậu Tình quả thực liền mạch lưu loát.
Cùng động tác của Tần Trạch Viễn giống nhau như đúc......
Tạ Nhất trấn tĩnh mà nói:
"Đây...... sao lại thế này?"
Thương Khâu nheo nheo mắt, giọng vững vàng nói:
"Bắt chước."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.