Tạ Nhất cùng Thương Khâu trở về phòng. Tạ Nhất chạy nhanh đem cửa phòng đóng lại, vẻ mặt lén lút. 
Thương Khâu lại ngồi ở trước bàn, tự mình rót một ly trà uống. Tạ Nhất chạy tới, ngồi ở bên cạnh Thương Khâu, đặc biệt kích động nói: 
"Thương Khâu?! Anh làm như thế nào đến nơi đây? Tôi sao đến nơi này? Có chuyện gì xảy ra vậy?" 
Thương Khâu nghe Tạ Nhất liên tiếp hỏi, tựa hồ có chút bất đắc dĩ, nói: 
"Cậu muốn hỏi cái nào trước?" 
Tạ Nhất nghĩ nghĩ, nói: 
"Tôi chỉ nhắm mắt mở mắt liền trở về hơn một ngàn năm trước. Chuyện này có quan hệ với lông chim vàng phải không?" 
Thương Khâu nhàn nhạt gật gật đầu, còn cho Tạ Nhất một ánh mắt tán thưởng vì thông minh. Nào biết Tạ Nhất đột nhiên vẻ mặt xám xịt, nói: 
"Tiêu rồi, tiêu rồi, tiêu rồi...." 
Thương Khâu nhíu mày nói: 
"Sao thế?" 
Tạ Nhất nói: 
"Cái lông chim vàng kia không thấy nữa. Tôi nhớ rõ ràng mình nắm nó ở trong lòng bàn tay, nhưng khi mở mắt lại không thấy đâu. Phiền toái nhất chính là buổi sáng hôm nay thời điểm đến Trình gia tra án, tôi đã phát hiện trâm vàng cài tóc của Trình phu nhân y hệt cái lông chim vàng kia. Cũng không biết có phải là một cái hay không." 
Thương Khâu trầm ngâm một chút, tựa hồ còn rất nghiêm túc suy nghĩ. Tạ Nhất nói: 
"Có phải không lấy lại được lông chim vàng kia, chúng ta không thể trở về hiện đại hay không? Còn anh làm sao lại đến được đây?" 
Thương Khâu nhàn nhạt nói: 
"Bởi vì cậu ăn định vị phù của 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-an-dem-ky-la/1187725/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.