Tâm tức muốn phát khóc, cậu cứ rượt, em trai cậu cứ chạy. Đột nhiên cậu ấy dừng hẳn, mặt xuất hiện lên nét nham hiểm, Hữu Quân thấy lạ nên bèn dừng lạ rồi đi tới, mới đứng cạnh hóng hớt thôi thì bị anh trai mình cáu cổ kéo đi.
- Dám làm hỏng của anh mày hả? Vào bếp phụ với anh…
Hữu Quân mếu máo đáp:
- Đau cổ em, từ từ anh ơi!
Mặc kệ tiếng thét kêu gào của em trai, Hữu Tâm vẫn mạnh tay kéo tới phòng bếp. Cậu vừa làm, vừa chỉ từng bước, vừa cằn nhằn.
- Sắp đến ngày cưới mà em báo vậy hả? Thật tình luôn đó…
- Em không biết gì hết.
- Mày đổ sai cách rồi kìa…
- Ớ ớ…
...
Đến buổi chiều,
Tại bệnh viện, An Huy đã kéo Anh Tịch ra nói chuyện riêng và kể lại hết mọi việc cho cô nghe, bây giờ ở phòng bệnh bố cô, cô gọi Bảo Dương mà anh không bắt máy, nhắn tin cũng không trả lời khiến cô vừa lo vừa cảm thấy có lỗi với anh. Bác gái vẫn có thái độ dửng dưng, không có chút hối lỗi gì cả. Cô thấy vậy liền thốt lên:
- Mẹ có hài lòng khi nói ra những lời nói đó với anh ấy?
Bác gái bình thản đáp lại:
- Đương nhiên rồi. Mẹ quyết định rồi, con với An Huy cưới nhau đi.
Cô nhếch mép một cái theo cách chán nản nhất, An Huy nghe vậy liền phán một câu:
- Con sẽ không cưới đâu ạ, bác nên chấp nhận Bảo Dương đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-an-bat-on/3457297/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.