Anh Tịch bên kia ngồi kế bên cửa sổ cầm máy, cô đọc dòng tin nhắn ấy mà chừng chờ hồi lâu rồi mới đáp lại: “Bố mẹ em…”, rồi cô gửi thêm một dòng nữa: “Không muốn hai chúng ta quen nhau”. Bảo Dương bên kia đọc xong, khuôn mặt lộ ra sự bàng hoàng, trong lòng đầy hỗn loạn, nhưng rồi anh lấy lại bình tĩnh mà gọi điện thẳng cho cô, cô bên kia bắt máy, giọng có chút không vui.
- Alo, anh à…
- Ừ, anh đây! Anh sẽ tôn trọng quyết định của em.
- Không, em không bỏ anh đâu. Mất tiệm thú cưng cũng được.
- Anh không cho, dù gì tiệm thú cưng là công sức em bỏ ra. Anh sẽ sắp xếp thời gian để đến nói chuyện với bố mẹ em.
- Liệu ổn không?
- Ổn chứ, đừng lo. Ngoan, nghe lời.
- Vâng.
Nói chuyện với nhau xong thì cả hai đều tắt máy và mỗi người đều có suy nghĩ riêng nhưng lại có chung mong ước là bố mẹ sẽ chấp nhận.
Ở dưới nhà Anh Tịch, ông nội ngồi ở sofa xem thời sự, thấy con trai và con dâu về tới nhà mà ông ấy không thèm nhìn lấy một cái, không khí bắt đầu căng thẳng dần.
- Tụi con chào bố.
Ông nội vừa xem tivi vừa lạnh giọng đáp:
- Ừ, hai cô cậu về nhà rồi.
Hai vợ chồng trung niên ấy nhìn nhau rồi lặng lẽ chuẩn bị lên bậc thang thì ông nội nói tiếp:
- Hai cô cậu lo mà xem lại bản thân đi. Khinh người vừa vừa thôi. Con gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-an-bat-on/3446845/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.