Tối hôm đó, tại nhà Anh Tịch, cô đang ngồi chơi game và nhắn tin với Bảo Dương ở ghế sofa thì có một ông cụ từ trên lầu xuống rồi tiến tới ngồi cạnh, liếc rồi nhíu mày, nhếch mép nói:
- Đang nhắn với ai mà cứ cười suốt vậy cháu của ta?
Cô ngại ngùng úp màn hình điện thoại lại, mỉm cười nhìn ông nội đáp:
- Ông, ông có tin cháu gái này có người yêu không?
Ông ấy nghi hoặc nhìn cô, kêu chậc một tiếng, nói:
- Ai xấu số mà yêu cháu thế?
Cô nghe xong mà nụ cười dập tắt, hai chiếc má bắt đầu phồng lên, thở dài đáp lại:
- Ông cứ trêu con…
Ông nội nhoẻn miệng cười, bảo:
- Đâu, ta đâu có. Này, nói cho ông biết chàng trai đó là ai đi?
Cô vui vẻ, giơ điện thoại ra, mở một tấm ảnh bất kì về Bảo Dương để đưa cho ông mình xem, ông ấy nhìn qua lập tức gật gù khen tăm tắp nhưng khi nhìn kĩ hơn thì ông ấy lại có biểu cảm ngạc nhiên.
- Chàng trai này… ông thấy ở chỗ nào đó rồi? À, cậu ta với ba thanh niên khác giúp đỡ một người cũng trạc tuổi ông đây… có ấn tượng.
- Ông có thấy anh ấy được phải không?
- Ta thì không có ý kiến gì, nhưng bố mẹ con kìa.
- Ừ ha, bố mẹ có chấp nhận hay không là một vấn đề.
...
Tại khu phố đi bộ náo nhiệt và đông đúc, có những các đôi đang vui vẻ tay trong tay, Lạc Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-an-bat-on/3443472/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.