Tại quán ăn, Bảo Dương đang chơi với con mèo Pin, anh lấy tay nắm tai mèo rồi nhấn nhấn, bóp bóp khiến Lạc Thiên đang gọi cho Thục Băng cũng nhìn qua mà nhăn mặt, anh ấy nghĩ thầm: “Lại bày trò vô nghĩa với Pin rồi đó”.
- Anh, từ khi anh xử xong, đám người đó khi nào gặp cũng cúi chào em hết. Em ngại chết.
Lạc Thiên nghe vậy mới cười tít mắt, đáp lại:
- Đụng vào bảo bối của anh thì anh cân tất.
Thục Băng bên kia ngượng ngùng nói:
- Đâu có phải khi nào anh giúp được em đâu, em cũng không thể lệ thuộc vào anh như vậy được.
Anh ấy nghe vậy liền nở một nụ cười ấm áp, thực sự cô hiểu chuyện, và anh ấy ngắm nhìn cô qua màn hình nhỏ rồi mà nói:
- Bé con, nếu gặp sự cố gì đó không giải quyết được thì cứ mạnh dạn nói với người khác để nhờ giúp đỡ, đừng có giấu.
- Dạ. Thôi, em vào tiết đây, tạm biệt anh yêu.
- Ừ, bé con học vui vẻ nhé.
Anh ấy tắt điện thoại rồi quay qua thấy Bảo Dương đang kiểm tra sổ sách doanh thu nên đã tiến tới xem.
- Hơi tụt so với trước kia.
Bảo Dương chẹp miệng, nói:
- Chắc đóng cửa nhiều ngày quá đấy.
Lạc Thiên thở dài mà bảo:
- Mấy đợt vừa rồi gặp nhiều chuyện quá mà.
Bảo Dương suy ngẫm một ít phút rồi đáp lại:
- Phải bán đều hơn thôi.
- Ừ, nói nghe dễ quá ha?
- Chứ phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-an-bat-on/3435667/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.