Chiều hôm đó, Anh Tịch ở trong bệnh viện thay cho Thái Luân, dù gì cậu cũng ở lại cả đêm qua trông nom, không ngủ. Thực ra, Bảo Dương nài nỉ dữ lắm Anh Tịch mới gật đầu đồng ý.
Tầm 16 giờ 30 phút, Thái Luân lại đến rồi vỗ vai Anh Tịch mà cất giọng trầm ấm:
- Cảm ơn cô nhé. Bảo Dương đợi cô ở ngoài kìa.
- Không có gì. Tạm biệt.
Thế là cô ra ngoài, để lại Thái Luân chăm sóc Quế Ngân. Lúc Anh Tịch ra ngoài thì Bảo Dương đã đứng sẵn ở đó, anh nhướng mày ra hiệu, cô nhún vai rồi tiến tới bên cạnh rồi khoác tay anh mà bảo:
- Thưởng gì cho chiều hôm nay đi nè? Tôi phải bỏ tiệm của mình mà giúp người đẹp trai như anh đó.
Anh mím môi, rồi mỉm cười nhìn cô, nói:
- Có muốn đi ngắm cảnh không?
Cô nghe xong liền thích thú, trả lời:
- Muốn.
- Vậy thì đi thôi.
Bên chỗ Minh Phong và Hữu Tâm, cả hai người họ tới bang mà Kiến Bình đang hoạt động, tiếc là không thấy nhưng có sao đâu, họ sai người phá nát cho anh ta tức chơi. Xong xuôi, họ lại tiếp tục đi tìm người lái xe đó. Tuy vậy, tên kia trốn kĩ quá nên có vẻ hơi khó.
...
Một tuần sau, ngày 11 tháng 3 năm 20XX. Khi phòng bệnh vẫn chưa có ai tới để trông nom Quế Ngân tại phải mở quán ăn lại, không thể cho đóng mãi được thì một bóng dáng rất đắc ý bước vào. Người đó đến bên cạnh giường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-an-bat-on/3433552/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.