Người đó ở đối diện nhìn thẳng vào Quế Ngân, miệng nở một đường cong, vô cùng đắc ý. Cô chả thèm nhìn anh ta một cái, lạnh lùng lấy ly nước uống một ngụm rồi quay đi hướng khác. Chàng trai đó mới cất giọng:
- Em vẫn xinh đẹp như lúc trước. Sao? Tiền trả hết rồi à, thấy em nhàn rỗi quá? Không sợ chủ nợ truy đuổi sao?
Cô nghe xong nhếch mép một cái rồi quay đầu nhìn vào anh ta với ánh mắt sắc lạnh, đáp lại:
- Đương nhiên, số nợ đó tôi đã trả hết rồi.
Người ấy lại nói:
- Bất ngờ thật đó! Kiếm được đại gia để trả nợ sao? Anh nhớ số tiền rất lớn.
Cô nhíu mày, nắm chặt bàn tay để không cho anh ta một cú tát trời giáng, cô thẳng thắn đáp lại:
- Kiến Bình, anh nói làm như tôi thèm đại gia lắm ấy, mà tôi có kiếm đại gia hay người nào khác thì liên quan đến anh ư? Bỏ tôi lúc tôi suy sụp nhất, bỏ tôi lúc tôi cần anh nhất, giờ anh hẹn gặp tôi để sỉ nhục tôi à?
Người tên Kiến Bình kia nhếch môi, lấy tay ngoáy tai mà khinh thường cô, bảo:
- Tôi đâu có dám sỉ nhục cô. Cho biết đi, đại gia nào thế?
Cô tức không thể chịu nổi mà hất nước vào mặt hắn và trả lời:
- Đại gia nào anh không cần quan tâm, nhưng anh nên cần biết một điều, đó là anh ấy tốt hơn anh rất nhiều.
Dứt câu, cô đứng dậy mà bước ra khỏi quán cà phê, cầm điện thoại gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-an-bat-on/3433545/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.