Bảo Dương cười nửa miệng rồi ghé sát tai Duy Vương mà nói: 
- Dọn dẹp hết đống đó cho chú và nhuộm lại tóc đen đi. 
“...”, cậu nhóc phồng đôi má phúng phinh, Lạc Thiên bỏ chiếc chổi qua một bên, dựa người vào một bàn gần đó mà khoanh tay lại, khi đứa cháu của mình tới thì giơ tay dí vào đầu nó một cái. 
Khi đã dọn dẹp sạch sẽ xong, Duy Vương được các anh nấu lại một phần cơm chiên để chút nữa đi học. Lạc Thiên ngồi đối diện nhóc ấy mà hỏi: 
- Sao? Về lại khi nào? Không nói không năng gì hết vậy? 
Duy Vương bĩu môi đáp lại: 
- Thì con về lúc con đang học lớp 4 cơ. Bố không cho nói. 
Thái Luân tò mỏ hỏi: 
- Thế con hiện sống ở đâu? 
Duy Vương trả lời: 
- Thì căn biệt thự mà bà nội cho đó. 
- Ừ. Hai bố con quá giỏi đi. 
- Thì có gì đâu mà giỏi. Bố mẹ ly hôn rồi còn đâu. 
- Thì mới nói là giỏi đấy, không nói không năng gì với chú hết. 
Duy Vương gãi đầu ngượng ngùng rồi đưa tay lên nhìn đồng hồ, thấy đã đến giờ đi học nên tạm biệt mọi người mà ra khỏi quán. Bảo Dương chẹp miệng nói: 
- Lớn quá không nhận ra luôn cơ. 
Minh Phong thở dài, bảo: 
- Mua cái bàn mới thôi. 
- Lại tốn tiền nữa rồi. 
- Có quán ăn nào như quán mình mà suốt ngày thi thoảng có khách vào đánh nhau không bây? 
- Tao nghĩ mỗi quán 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-an-bat-on/3433535/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.