Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Vu Hướng Nam vừa muốn giữ lời hứa với Lâm Quan Quần là không gặp Lục Hạo nữa, vừa không muốn khiến cậu ta khó xử, làm sao bây giờ? Đơn giản mỗi sáng rời nhà sớm một chút, nếu gặp thì nhắm mắt làm ngơ.
Thế nhưng rất nhanh anh nhận thấy nghĩ vậy là sai lầm, hiện tại kỹ thuật quản chế giao thông được cải tiến, mấy người qua lại trên đường bộ đều được camera ghi lại rồi chuyển đến trung tâm chỉ huy giao thông. Vốn dĩ không dễ mà nhận ra được ai là ai, dù sao độ rõ cũng có giới hạn, thậm chí cả biển số xe cũng không thu rõ nữa mà, nhưng vấn đề ở chỗ, bản thân anh có mang chân giả, bước đi cũng không thể tự nhiên được như người bình thường.
Cho nên sau lần thứ N không hẹn mà gặp, anh dù ngốc hơn vẫn biết chuyện gì đang xảy ra, huống chi anh cũng không ngốc, người làm việc với công nghệ cao làm sao có thể ngốc.
“Cậu đang làm việc mà, để tôi đi một mình được rồi!”
“Tôi muốn đi với anh một đoạn.”
Vu Hướng Nam rốt cục cũng phải tức giận, “Sao cậu lại phiền như thế chứ, chẳng lẽ cậu không cảm thấy sao, tôi rất ghét cậu!”
Lục Hạo không hề để tâm mà nhún nhún vai, “Tôi lại cảm thấy anh không hề ghét tôi, mà là trung tá Lâm kia ghét tôi, đúng không? Nhất định hắn bảo anh đừng tiếp xúc nhiều với tôi.”
Vu Hướng Nam bị vạch trần, nét mặt không hề tỏa chút thoải mái nào, bước thẳng về phía trước, từng bước từng bước khập khiễng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quai/21348/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.