Tối hôm đó, Phong Diệp Nhiên dẫn bé quái vật về nhà mình.
Căn phòng của anh vẫn ngổn ngang như cũ, dưới ánh đèn ám vàng, sách vở chất đầy bàn, sofa, thảm trải sàn, quần áo vất vưởng trên nền nhà, thùng rác đầy ứ rác.
Bé quái vật khá mừng rỡ, nó dời đồ vật đi, đào “ổ” trên ghế, rồi sảng khoái ôm chân ngồi trên đó, ngước đầu thở ra, tống hết thảy trách nhiệm và lo lắng ra ngoài, hít vào một luồng khí mới mẻ hạnh phúc.
Phong Diệp Nhiên bưng cho nó một ly sữa nóng hổi, nhìn nó như em bé nhấp từng chút một, thỉnh thoảng còn lè lưỡi nói “nóng”, anh không khỏi nhớ lại lần đầu nó nhìn thấy sữa —— lúc ấy còn bị nhốt trong điện lao, người nhỏ xíu, mắt cũng nhỏ tí ti, không có tứ chi, chỉ có xúc tu, nhìn thấy mình uống sữa thì cũng dè dặt duỗi xúc tu ra chạm nhẹ vào sữa, rồi dường như bị xúc cảm của chất lỏng và nhiệt độ dọa sợ, người nhảy ra sau, sữa bắn lên, đôi mắt tí hi khép chặt lại.
“Em thật là một kỳ tích.” Phong Diệp Nhiên khẽ ca ngợi, không nén được sờ lên một ít lông tơ mọc trên da dầu nó, trong lời nói đầy sự thích thú, còn thêm một chút hối hận, “Xin lỗi, vì thực hiện thí nghiệm mà cạo tóc của em. Rõ ràng tóc em đẹp vậy mà.”
“Diệp nhi thích lúc em có tóc hả?”
“Đương nhiên! Tóc của em vừa đen lại vừa xoăn, sờ lên mềm lắm luôn, em nuôi tóc dài hơn đi, rồi anh sẽ chải cho em kiểu bổ luống hay rẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quai-vat/96082/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.