Chương trước
Chương sau

Tuyết lại bắt đầu rơi một lần nữa trên đường phố Berlin, mang theo nó là băng giá, và cả cái lạnh khiến bất kỳ ai cũng phải khổ sở nếu không có áo bông. Ánh lửa được thắp lên mỗi lúc một nhiều hơn tại trung tâm của thành phố thủ đô, nhưng tại phía Bắc xa xôi của nó, nơi ít ai sinh sống bởi vì tàn dư của chiến tranh và thời tiết khắc nghiệt, mọi thứ vẫn tăm tối và giá rét. Ở đó, giữa một quận khu đã từng rất sầm uất, là một công viên giải trí bị bỏ hoang. Cơ sở vật chất của nó đã hoen gỉ và đóng băng, một số thậm chí còn mục nát và vỡ thành từng mẩu sắt vụn. Bất kỳ người đi đường hiếm hoi nào cũng có thể nhận ra từ phía trong công viên chẳng lóe lên nổi một tia sự sống, và cũng vì thế, giữa tiếng gió đang gào thét, cũng sẽ chẳng một ai nghe được âm thanh của ai đó đang gầm gào ở phía xa.
Asmodeus ngồi co rúm lại vào ghế và rít. Trên mặt bàn trước mặt hắn là vài dụng cụ hóa học, bao gồm bốn ống nghiệm đủ màu, một máy trộn thuốc nhỏ, một ít chất bột kỳ lạ còn sót lại mà hắn đã mua được từ khu chợ của Cõi Kia, và một cây kim tiêm đã dùng, đầu mũi kim vẫn còn nhỏ giọt máu. Asmodeus ôm lấy phần cánh tay mà hắn vừa tự tiêm cho mình. Nhiều thí nghiệm đã diễn ra, để lại trên sàn nhà hàng tá xác chuột và chim chết từ cách đó mấy ngày. Trên bậu cửa sổ và chăm chú nhìn hắn, là một bầy quạ đen. Chúng đều đã bị đột biến, kết quả cho thấy công thức của hắn cuối cùng cũng đã hiệu nghiệm, chúng to hơn bất kỳ loài quạ bình thường nào, và đang vô cùng khát máu. Chúng nghiêng đầu nhìn giọt máu nhỏ từ mũi kim tiêm, và rồi nhìn về phía cánh tay trần của Asmodeus.
Asmodeus kiềm lại tiếng la khi cơ thể hắn co giật. Cảm giác thật điên loạn, giống như ai đó đang kéo hết lục phủ ngũ tạng của hắn ra, rồi không thương xót mà nhét ngược trở vào. Ấy vậy, hắn vẫn cố đứng vững, một niềm tin vững chắc rằng lần này thí nghiệm của hắn bắt buộc phải thành công. Phải như thế, tên lái buôn trước kia bán cho hắn gói bột ma thuật cũng đã cam đoan như vậy. Nhưng cơn đau lại sớm không khiến hắn suy nghĩ thêm được gì, và trong cơn điên cuồng không tự chủ được nữa, hắn liền gạt hết dụng cụ từ trên mặt bàn xuống sàn. Tiếng vật dụng rơi vỡ ầm ĩ, bàn ghế bị hất đổ đi, dọa cho lũ quạ bay lên không trung và lượn vòng trên đầu hắn, tất cả hòa lẫn vào tiếng gào mà hắn không còn kiềm nén được. Asmodeus nghe tiếng xương mình nứt ra. Mắt hắn mở trừng, nhãn cầu nổi mạch máu đỏ trước khi tròng trắng hòa lẫn vào cái sắc vàng của con ngươi, đồng tử càng teo nhỏ lại thành đường thẳng, cặp mắt láo liên điên cuồng khi vảy sừng bắt đầu nổi lên trên da hắn, kéo dài từ cổ và lên tận đến mặt. Nước da của hắn tái đi và trắng bệch với vẻ máu lạnh giết chóc, và hắn tự xé vụn quần áo của mình ra. Trong lúc quằn quại trên sàn, thân dưới của Asmodeus dần dần biến thành cái đuôi của loài bò sát, quăng quật tất cả những gì ngáng đường, nhưng lớp vảy sừng lần này không chỉ dừng lại ngang bụng, mà kéo dài lên cả thân trên.
Asmodeus gầm lên khi hắn không còn cảm nhận được đôi cánh tay của mình nữa. Nhưng cơn đau cuối cùng cũng dịu đi, và hắn từ từ nhấc mình lên khỏi mặt đất. Hắn nghiêng đầu. Căn phòng bất chợt trở nên chật hẹp, tan hoang như một bãi chiến trường, ngổn ngang đồ vật bị phá hỏng và xác quạ mới chết. Asmodeus nhìn xuống thân mình.
Hắn đã biến thành một con trăn khổng lồ.
Asmodeus liền rít lên một tiếng man dại.
.
.
Anze ngồi bật dậy với một tiếng rít khẽ. Như thể đang bị nung trên gạch nóng, cơ thể ông ta vã mồ hôi và ông ta thở gấp nặng nhọc. Dáng dấp ông ta cứng lại, và ông ngồi chau mày trên giường cho đến khi có thể ổn định bản thân. Anze lấy hai tay vuốt mặt. Đây không phải lần đầu tiên ông ta gặp ác mộng, ấy nhưng vẫn lấy làm khó chịu khi cơn ác mộng mà ông không ngờ đến nhất lại ám ảnh ông vào một dịp cũng không thể ngờ đến như thế này. Mỗi khi ông mơ thấy nó, ông sẽ lại thấy đứng bên cạnh mình là một bóng người mà mọi quyền lực nắm gọn trong tay, và ngay cả trong lúc dường như cận kề cái chết ấy, ông vẫn phải thức dậy mà làm theo những gì nó ra lệnh. Bóng người ấy chẳng có khuôn mặt, và dù cho nó đã len lỏi vào trong tâm trí ông suốt bao năm nay, nhân dạng của nó vẫn khiến ông rối bời và cứ thế tan biến trước mắt, để lại cho ông chỉ còn cảm giác trống rỗng và một cơn đau đằng sau đầu khủng khiếp đến nỗi ông nghĩ sọ mình sẽ nổ tung. Phần chăn đắp của ông mở tung, và ông cựa quậy không thoải mái khi nhìn lên đồng hồ treo tường. Lúc ấy, ông sẽ nhận ra ban ngày vẫn còn sớm, và ông vẫn may mắn khi vẫn sống trên cõi đời này – bằng một cách nào đó, nhưng ông ta nhận ra mình cũng không thể ngủ tiếp được thêm.
"Johannes."
Anze thì thầm, xoay người qua bên với một niềm hy vọng bất chợt rằng ông ta không hề lẻ loi. Ông ta cho phép bản thân duỗi vai và thở phào, khi bên cạnh, nằm sấp trên giường mà ôm lấy đống gối êm ái, là nửa kia của ông đang ngủ, có lẽ đang mơ màng và mỉm cười trong những giấc mơ của mình. Đó là một thói quen của Anze, ngồi đó và quan sát người tình của mình mỗi khi họ ngủ, cũng giống như lúc này, ông ta đắm chìm vào vẻ yên bình hiếm có trên gương mặt của đối phương. "Em ngủ như một con mèo vậy." Ông thì thầm khe khẽ, vén một lọn tóc rũ trên mặt người kia lên mang tai, và ông nhịn cười khi người kia chẳng để ý hay cử động một tý gì. Johannes dù ít ngủ nhưng lại ngủ rất sâu, và Anze nhân cơ hội mà cúi người gần hơn, đặt lên bên trán ông ấy những cái hôn nhẹ, trải dài xuống lưng và cánh tay, an ủi những vết bầm mờ mờ trên nước da nhợt nhạt.
Anze rời khỏi giường khi chỉ mới bốn giờ chiều. Căn nhà vẫn im ắng, chào đón ông khi bước xuống lầu chỉ có tiếng ư ử của Lilith trước khi nó lại lim dim, trong khi Pip bận chơi với cuộn len mà nó tìm được ở đâu không ai biết. Anze vừa đi vừa vươn vai, lười nhác bước xuống nhà bếp và pha cho mình một ít cà phê. Vẫn còn vài gói trong hộc tủ, thật may mắn. Khi ông ta đương chuẩn bị nước sôi, thì giọng Ludwig cất lên từ phía sau:
"Nếu ông có thể pha giúp tôi một cốc giống ông thì tôi sẽ rất cảm kích." Gã nói với một cái ngáp dài, rồi ngồi thụp ngả ngớn xuống ghế bên bàn ăn. Anze ngoảnh mặt lại hỏi:
"Cậu cũng uống cà phê à?"
"Không thể sống thiếu nó." Ludwig chậc lưỡi, đặt cả hai chân lên bàn mà duỗi thẳng ra. "Ông pha cho tôi cà phê đen được không?"
"Chỉ cà phê đen thôi?" Anze hỏi.
"Vâng. Tôi không thích đường hay kem gì đâu."
"Vậy thì cà phê của cậu khác của ta nhiều." Anze cười nhẹ, đổ bột cà phê vào hai chiếc cốc. "Ta luôn pha thêm sữa và đường vào cà phê của mình."
"Ông có vẻ thích đồ ngọt nhỉ?"
"Ừm." Người kia gật đầu. "Ta thích những thứ ngọt ngọt. Kể cả ngọt đến sâu răng ta cũng thích." Ông ta vừa vui vẻ ngâm nga vừa khuấy nước, và sau ít lâu liền đem ra hai chiếc cốc tỏa khói thơm đặt lên bàn. Ông ta vỗ vào đùi Ludwig sau khi đặt cốc của mình xuống, "Đừng đặt chân lên bàn như thế."
"Tại sao?" Ludwig bĩu môi, nhưng vẫn ngoan ngoãn tuân lệnh. Anze nhấp lấy một ngụm cà phê:
"Phép lịch sự trên bàn ăn, tất nhiên rồi."
"Trời ạ, ông nói như bố tôi ấy." Ludwig bật cười, đảo mắt. Anze hỏi:
"Sao cậu dậy sớm vậy?"
"Chắc là ngủ đủ giấc rồi." Người kia nhún vai, khoan khoái nhâm nhi thứ cà phê đắng nghét. "Đằng nào tôi cũng đã đi ngủ sớm mà. Giờ thì đầu tôi tỉnh như sáo."
"Thức dậy sớm cũng tốt."
"Nhưng tôi thích ngủ nướng hơn. Hôm nay là trường hợp đặc biệt thôi."
"Ừ thì, lười biếng một chút cảm giác cũng tuyệt." Anze thừa nhận, nhấp thêm một ngụm nữa. "Ta đoán mình sẽ phải thay đổi thói quen ngủ nghỉ trong tương lai. Lilith cần được đưa đi dạo vào buổi sáng."
"Tôi nghĩ chuyện đó đối với ông cũng không khó khăn gì, nhỉ?" Ludwig đáp. "Ý tôi là, ông cũng đi lại dưới ánh sáng mặt trời được mà."
"Khá may mắn là được."
"Tốt cho ông." Ludwig đá lưỡi chạm răng. Người kia hỏi:
"Cậu không thấy khó chịu vì điều đó chứ? Không giận dỗi? Không ghen ghét gì?"
"Hả? Không, không vấn đề gì." Gã quả quyết. "Tôi chỉ đang nói ra một sự thật thôi. Chủng loại của tôi có thể vướng phải bất lợi chướng tai gai mắt này, nhưng ông thấy đấy, vẫn còn nhiều lợi thế khác." Gã nhún vai. "Đó là chân lý rồi. Được lọ thì sẽ mất chai, và ngược lại. Nhưng dù sao thì tôi cũng phải nói rằng tuy Vlad Dracula vẫn thích tự nhận mình là một thủy tổ quyền năng, lão đúng thật một tên thất bại khi không tìm được cách chữa cho cái điểm yếu bị bốc cháy dưới ánh mặt trời. Nó là điểm yếu khó chịu nhất luôn."
"Ta hiểu cậu mà." Anze mỉm cười dễ chịu. "Nhưng nhắc đến Vlad, đã lâu rồi ta không nghe thấy tin tức gì từ lão."
"Tôi cũng không biết gì." Ludwig thừa nhận. "Đằng nào lão cũng không phải tổ phụ của tôi, và tôi nghĩ bố cũng đã từ mặt lão hoàn toàn. Lão già đó chắc phải nghỉ hưu rồi."
"Nghỉ hưu?" Anze không nhịn được cười. Ludwig hưởng ứng:
"Đại loại vậy. Chiến lược gia tăng dân số của lão tệ hại và lỗi thời khủng khiếp."
"Có lẽ Hội đồng Đen cũng đã nhận ra điều đó và quyết định đã đến lúc lão về vườn."
"Tôi hy vọng vậy. Mừng là bố không còn phải gặp lão nữa, hay ít nhất là bố không còn quá căng thẳng khi nhắc đến lão ta. Nếu Vlad xuất hiện trở lại, ừ thì, tôi đoán bố sẽ không chần chừ mà cứa cổ lão đâu."
"Chủng loại của cậu có được phép trừ khử chính thủy tổ của mình không?" Anze chau mày, thắc mắc.
"Không, nhưng luật lệ được lập ra để bị phá vỡ mà." Ludwig vô tư trả lời. "Càng nắm rõ luật thì càng dễ thoát tội. Nhưng làm ơn nhé, tôi chỉ nói vậy thôi, đừng mách bố. Ông ấy sẽ lấy đầu tôi mất."
"Cậu nói hệt như ta khi ta còn trẻ." Anze bật cười. Ludwig ngạc nhiên:
"Thật tự hào khi nghe thế."
"Nhưng khoan đã..."
"Sao?"
"Nếu như không được phép loại bỏ thủy tổ của mình, vậy chúng ta sẽ xử lý... con rắn kia thế nào đây?" Một thoáng lưỡng lự, Anze hỏi. "Vì căn bản, hắn là tổ phụ của cậu, nhưng sau những gì ta biết được về hắn, ta không nghĩ bất kỳ ai trong chúng ta muốn hắn còn sống đâu. Ý ta là... hắn cũng không còn sống như con người, nhưng... ừm, cậu hiểu rồi đấy."
"Tôi nghĩ bố sẽ có cách thôi." Ludwig sa sầm mặt. "Ông ấy giỏi mấy vụ luật lệ. Có lẽ ông ấy sẽ lôi tên khốn đó ra tòa và kết liễu hắn một cách hợp pháp, nếu chúng ta ăn may."
"Ta hiểu rồi." Anze lẩm bẩm. "Rất tiếc vì những gì cậu phải trải qua với hắn."
"Khủng khiếp lắm." Ludwig gật gù. "Hắn đúng là một tên điên. Bị ám ảnh bởi cả khoa học lẫn mấy chuyện huyền huyễn, vậy mới ngược đời. Tôi mất một con mắt cũng bởi vì hắn."
"Chuyện gì đã xảy ra vậy, nếu ta được phép hỏi?"
"Ừ thì..." Ludwig cố nhớ lại. "Cũng lâu lắm rồi. Tôi còn không nhớ đó là năm bao nhiêu. Lúc đó hắn đang làm dở một thí nghiệm để cải thiện thị lực của lũ máu lai. Ông thấy đấy, hắn có mắt rắn, mà lũ bò sát thì nhìn không được tốt cho lắm. Nên hắn chuẩn bị được một hỗn hợp chất lỏng nào đấy mà tôi không biết, mà hắn gọi là một thứ thuốc nhỏ mắt đặc biệt. Nhưng tất nhiên, hắn không ngu đến mức thử nghiệm lên bản thân."
"Hắn thử lên cậu." Anze lầm bầm.
"Phải, tệ hại khủng khiếp." Ludwig thở dài. "Cảm giác nóng rát tôi vẫn còn nhớ, và chỉ trong một, hai phút mắt tôi liền hóa đục như thế này, khô và cứng, và tôi không thể nhìn được bằng nó nữa. Tôi ước gì mình đã chết, nhưng lúc đó hắn đã biến đổi tôi rồi nên lại chẳng chết được, trừ phi hắn hay ai ban cho tôi một ân huệ mà chọc thủng tim tôi, trong khi tôi quá hèn nhát để mà tự mình làm vậy – thật lòng mà nói thì cũng vẫn còn nhiều việc tôi muốn làm, đó là lý do. May mắn là tôi trốn thoát được trước khi hắn có cơ hội thử lên con mắt còn lại."
"Ta rất tiếc, Ludwig."
"Không sao." Gã phủi tay. "Dù gì thì tôi cũng quen rồi. Ít ra bây giờ khi dùng cung tên hay súng ống thì tôi không phải nhắm một mắt lại nữa."
"Cậu và Herbert có tinh thần lạc quan đáng khen lắm đấy."
"Xin lỗi, nhưng cái gì cơ?" Ludwig suýt thì sặc. "Quỷ sứ ơi, Herbert và tôi á?" Gã cười ha hả. "Kiểu lạc quan của tên công tử bột đó khác hẳn tôi đấy, thưa ông."
"Vậy khác như thế nào?" Tiếng cười của Anze rung lên nhè nhẹ.
"Herbert nhìn thế giới như thể mọi thứ đều mang màu hồng vậy." Ludwig khịt mũi, nhưng cũng chỉ là giả vờ. "Anh ta có thể nhìn ra được mặt tốt của hầu hết mọi thứ. Nhưng thế giới trong mắt tôi á? Tôi lườm nguýt nó bằng cả con mắt chột của mình. Chỉ là may mắn khi tôi còn sống thôi."
"Ta hiểu rồi." Anze ngâm dài trong cổ họng. Vào lúc đó, Herbert quyết định xuất hiện, quần áo cũng đã được thay mới, chỉn chu.
"Buổi chiều tốt lành." Herbert nói, vô tư kéo ghế ngồi xuống cạnh em trai mình. Người kia chỉ khịt mũi:
"Chiều hôm nay đã rất tốt lành cho đến khi anh chường cái mặt ra."
"Tôi nghe hai người nhắc đến tôi." Herbert vươn vai nói tiếp. "Không nói xấu gì tôi đó chứ?"
"Tất nhiên, chỉ đang chỉ ra anh là một thằng quỷ con như thế nào thôi."
"Cẩn thận ngữ điệu, Ludwig." Herbert lườm. Người kia chỉ nhe nanh cười thích chí:
"Anh không phải bố em."
Anze chen ngang, "Chỉ mới hơn năm giờ rưỡi thôi. Cậu dậy có hơi sớm."
"Con đói." Herbert giải thích. "Đây là cà phê à?" Cậu nghía gần hơn vào chiếc cốc trên tay Ludwig. Gã liền mời:
"Muốn một ít không?"
"Thôi, cảm ơn." Herbert ngửi ngửi rồi nhăn mặt. "Có mùi như cà phê hòa tan ấy."
"Nó đúng là cà phê hòa tan mà." Anze đáp. "Ta chưa mua thêm loại nào tốt hơn, nên bây giờ chúng ta chỉ có thứ pha sẵn uống liền này thôi."
"Tên công tử bột này đòi hỏi tất cả những gì mình dùng đều phải là hàng xa xỉ bậc nhất, kể cả cà phê." Ludwig chép miệng, rồi la 'oái'  lên một tiếng khi Herbert lấy xương đốt tay mà cốc vào đầu gã. Cậu nói:
"Trà của bà nội giúp kiềm lại được cơn khát một thời gian, nhưng giờ con lại thấy bụng mình réo nữa rồi."
"Bà nội nào?" Ludwig quay mặt qua Herbert. Herbert vừa đáp vừa nghịch tóc mình:
"Mẹ của bố già." Cậu ta nháy mắt. "Bà ngầu đét luôn, nói cho mày nghe."
"Tuyệt." Gã cười. "Bà ấy biến anh lại bình thường, phải không?"
"Một phù thủy rất giỏi đó." Herbert tít mắt. "Bà còn nói bà thích anh nữa!"
Ludwig không kiềm được mà lại móc mỉa, "Em sẽ rất cảm kích nếu bà ấy quyết định nhận nuôi anh luôn. Lúc đó thì em sẽ được làm con cưng của bố."
"Đùa như thế đủ rồi, bố các cậu sẽ vặn cổ tất cả chúng ta nếu nó lại lọt vào tai ông ấy đấy." Anze đằng hắng, nét mặt lộ vẻ lo sợ mà ai cũng thấy được rằng ông ta đang giả vờ. Hai người kia chỉ phá lên cười ha hả.
"Nói gì thì nói, tôi cũng thấy đói rồi." Ludwig thốt lên. Anze chỉ:
"Có một ít tiết vịt trong tủ lạnh. Ta mới mua hôm qua trong lúc mua thịt cho Lilith."
"Cũng được." Herbert cảm ơn. Ludwig chỉ lắc đầu:
"Thôi, cảm ơn, thế thì tôi sẽ đi săn vậy."
"Cậu không thích à? Cũng không tệ hơn máu người đâu." Anze thắc mắc.
"Cho tôi xin, Anze, tôi tôn trọng ông rằng ông không dùng máu người. Nên hãy tôn trọng tôi rằng tôi không dùng máu giả."
"Đấy là máu thật mà, chỉ là máu động vật thôi." Anze chậc lưỡi. "Nhưng nếu cậu nhất quyết, thì ta không ép."
"Nhân tiện, bố đâu rồi?" Herbert hỏi tiếp. "Bố sẽ lỡ bữa xế mất."
"Hình như vẫn còn đang ngủ." Ludwig nhún vai, ngồi ườn oài trên ghế. Herbert thắc mắc:
"Bố hiếm khi nào ngủ dậy muộn như thế này."
"Để bố cậu nghỉ ngơi thêm một chút đi." Anze đáp. "Ông ấy đã có một ngày vất vả rồi."
"Một ngày vất vả? Nhưng con vừa về hôm qua và rõ ràng bố có đang làm gì đâu... À." Herbert thốt lên, rồi lập tức sững lại khi Anze nháy mắt. Ludwig chỉ lắc đầu và làu bàu trong cổ họng. Herbert cười, "À, con hiểu rồi. Được thôi... Kiến thức kỳ lạ này đã được tiếp thu."
Ludwig chỉ nhăn mặt, "Nhưng chúng ta biết làm gì với thông tin này?"
__________________________________
Nguồn ảnh: unknown.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.