Chiều hôm đó, Ludwig đang sửa sang lại cái nỏ của mình thì Herbert lại kiếm chuyện làm phiền gã. "Anh Ludwig, chơi với em đi." Cậu bé vòi vĩnh, kéo kéo chân gã. Nhưng gã chỉ phủi tay:
"Sáng nay anh đã chơi với mày rồi."
"Nhưng giờ em chán lắm." Herbert nhõng nhẽo. "Pip không muốn chơi thật hay thách, và nó cũng chạy đi bắt quạ mất tiêu."
"Tất nhiên nó làm sao mà chơi thật hay thách được, nó là một con gấu mèo mà."
"Vậy anh chơi với em đi. Nha?"
"Thế thì anh sẽ chọn trước." Ludwig đảo mắt thở dài. Herbert mừng rỡ:
"Dạ!"
Đặt cái nỏ của mình xuống, Ludwig cong môi và cuối cùng bật cười, "Anh thách mày câm mẹ mồm lại đi."
"Anh chả vui gì cả!" Herbert giậm chân. Gã đàn ông chỉ nhún vai và tiếp tục công việc tu sửa của mình.
"Xin lỗi đã làm mày thất vọng. Anh không phải bố mày."
"Anh cũng bảo sẽ giúp em tìm cha." Nghe nhắc đến Johannes, Herbert liền cắn môi hỏi dò.
"Tất nhiên anh sẽ làm." Ludwig đáp. "Nhưng đây là một thành phố lớn, nhóc ạ, không phải ngày một ngày hai là tìm được ông già mày đâu. Vả lại, anh cũng không biết ông ấy đã đến được đây chưa nữa."
"Ồ, được thôi. Có phải do anh không thể ra ngoài vào ban ngày không?"
"Tính ra thì mày cũng không ngu lắm nhỉ?"
"Em không có ngu! Sao anh cứ phải xấu tính vậy?"
"Xin lỗi, nó ăn vào máu rồi." Ludwig chép miệng. "Để anh đền bù cho mày vậy. Lần này mày có thể thách anh."
"Thật không?"
"Cứ nói đi."
"Vậy thì..." Herbert suy nghĩ, nhịp tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quai-vat-o-berlin/218533/chuong-26.html