Herbert đã chuẩn bị tinh thần cho một trận đánh tầm gần với mũi nhọn chìa khóa làm vũ khí duy nhất, khi cậu nghe thấy tiếng Asmodeus ngáp một hơi thật dài. Cậu thở phào nhẹ nhõm, vì Asmodeus không trông thấy cậu ở đó, và chiếc tủ đang che chắn cho cậu – nhờ một vận may tuyệt vời – lại là nơi Asmodeus dùng để pha cà phê. Herbert có thể nghe được tiếng lanh canh của thìa gõ vào thành cốc, và mùi cà phê mới sớm tỏa ra trong không trung. Nhưng cậu bé biết mình sẽ không an toàn được lâu, một khi Asmodeus uống xong cốc nước của mình, hắn sẽ xuống lầu, và sẽ phát hiện Herbert đã cố gắng tẩu thoát.
Không chần chừ nữa, Herbert nhặt đại một chiếc nút dưới sàn và ném qua bên kia căn phòng. Lập tức Asmodeus hướng tai về phía nó, và khi hắn nghe tiếng chuột kêu mà thực chất là do Herbert tạo ra, hắn không nghi ngờ gì mà trườn về phía tủ đựng thuốc hóa học. Herbert lấy mấy cánh hoa cà dược trong túi ra và vò nát, rồi cậu đủ khéo léo nhón người lên từ phía sau kệ tủ để trộn chúng vào cốc cà phê của kẻ kia.
Asmodeus vừa hướng lại chiếc tủ vừa làu bàu chửi thề về lũ chuột muốn gặm nhấm tài liệu của hắn. Hắn nốc cạn cốc cà phê không chút đắn đo, và sau một, hai, ba giây, hắn mới nhận ra đã quá muộn, và hắn lảo đảo trước khi ngã úp mặt xuống sàn nhà. Herbert nhảy vọt ra từ chỗ nấp, dùng hết chút sức lực cuối cùng cậu lao ra cửa, nhưng lập tức bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quai-vat-o-berlin/218530/chuong-23.html