"Hai từ 'chúng tôi' theo ý ông là gì khi nói 'đã có chúng tôi giúp' vậy?"
Johannes sặc thuốc khi Anze cuối cùng cũng trình bày xong kế hoạch của mình. Ông ta nở nụ cười vô tội nhất, và có phần lúng túng, ông ta nhún vai, "Tôi không biết những điều mình vừa nói có gì khó hiểu cả."
"Ông để bọn trẻ dính vào cái vũng lầy này, phải không?" Johannes nheo mắt.
"Tôi tin đó là điều đúng đắn cần phải làm." Người kia đáp lại. Không vòng vo gì thêm, Johannes hỏi:
"Bọn trẻ đâu rồi?"
Dưới ánh nhìn chăm chăm của Johannes, tuy có khó nói ra sao, thì Anze cuối cùng cũng thừa nhận, "Sarah và Alfred biết được chỗ ở của con rắn đó nhờ vào tấm danh thiếp của hắn, và đã lên đường đến chỗ trú ẩn tại Berlin dưới sự cho phép của tôi. Cứ an tâm, bởi đó là một nơi an toàn và kín đáo tuyệt mật, tôi chắc chắn. Hai đứa nó đã rất sốt ruột..."
"Cả Sarah lẫn Alfred?" Johannes thốt lên với một tiếng rít, móng tay nhọn cạ cạ vào hai bên tách trà của mình. "Trả lời tôi, Anze." Ông ra lệnh khi người kia có dấu hiệu ngập ngừng.
"Phải..." Anze đáp.
"Ông đã nghĩ cái gì vậy?" Johannes gằn giọng. "Chúng là trẻ con mà!"
"Trẻ con hay không, tôi nghĩ chúng nên có quyền được giúp đỡ."
"Chúng nên có quyền được giữ an toàn tuyệt đối!" Johannes lên giọng, nhưng chất giọng vẫn còn quá khàn và yếu ớt để mà đe dọa người kia. Ông ấy ho, liền bỏ vội tách trà xuống mà đứng dậy. "Tôi đúng là thằng ngu khi để chúng nó đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quai-vat-o-berlin/218525/chuong-18.html