Đó là một đêm yên bình khi Anze về đến ngôi nhà nhỏ ở vùng ngoại ô cách đồng bằng không xa, đường đi băng qua một thị trấn mà trên những con phố chẳng có gì lọt vào tầm mắt ngoài những cột đèn đường. Anze có thói quen ghé thăm nơi này lúc này lúc kia, một ngôi nhà xinh xắn mộc mạc bằng gỗ, nó toát lên vẻ xưa cũ của những căn nhà nông thôn thời Trung cổ xa xưa, bao quanh là một khu vườn lúc nào cũng đâm hoa kết trái bất kể mùa nào trong năm và được bảo vệ bởi hàng rào bằng gỗ sồi. Tiếng chuông gió khẽ lanh canh khi ông đùa giỡn với nó, giai điệu hoài niệm bay theo cơn gió đang nhè nhẹ thổi qua.
Một người phụ nữ trung niên mở cửa sau vài tiếng gõ. Dưới một sự soi chiếu nồng hậu, nét rạng rỡ lập tức chuyển giao từ nụ cười của người này qua người kia, mắt họ không rời nhau, và sau một hơi thở ngắn Anze liền nhoài người ra phía trước để ôm người phụ nữ kia thật chặt.
"Mẹ!" Ông ta reo, nhấc bổng bà ấy lên mà xoay vòng, như mọi khi khiến bà phải bật cười nắc nẻ. "Đã lâu quá rồi không gặp!" Ông mừng rỡ.
"Quỷ con nhỏ xíu của mẹ! Ngạc nhiên quá!" Người phụ nữ mừng đến rơi nước mắt. Bà vỗ về khuôn mặt ông và khẽ véo hai bên má khi ông ta đặt bà xuống. "Thật tốt khi gặp lại con!"
"Con cũng vui khi gặp lại mẹ, thưa mẹ." Người đàn ông rạng rỡ. "Mẹ thế nào?"
"Ta nên hỏi con câu đó mới phải! Tất nhiên bản thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quai-vat-o-berlin/218522/chuong-15.html