Johannes chết điếng người trước bộ dạng của con trai mình. Herbert, Herbert của ông, đã bị teo nhỏ lại với một chiều cao chỉ mới hơn một mét hai, dáng dấp mảnh mai trước cái lạnh mùa đông, và thằng bé hẵng còn đang run lẩy bẩy khi cố cuộn tròn mình lại như một con xuyên sơn nhỏ. Mái tóc vàng sáng quen thuộc giờ chỉ ngắn ngang gáy và rũ rượi, cậu ngước nhìn lên liền lấy tay chùi nước mắt, làm lấm lem khuôn mặt mình với nước và chút gì đó trông như bụi bẩn hay nhọ nồi.
"Cha ơi?"
Giọng ngập ngừng đứt quãng bật ra, hòa với tiếng nấc khiến Johannes cảm thấy bản thân ông cũng muốn nghẹn.
"Bé con, sao thế?"
Câu hỏi thốt ra từ miệng ông không chút khó khăn, như thể ông đã trông thấy viễn cảnh này quá nhiều lần. Sự căng thẳng dần trượt khỏi bờ vai và mắt ông dịu lại, với một thoáng chần chừ không rõ nét ông đưa tay để vuốt mặt con mình. "Đừng khóc. Ta phải làm sao để con cười đây?"
"Cha không giận con sao?" Herbert nhỏ sụt sùi, dựa vào tay bố. Cậu không dám nhìn thẳng mặt ông. Johannes ngồi quỳ thụp xuống mà dịch lại gần hơn, ông chau mày, nhưng nụ cười, dù có yếu ớt đến đâu, cũng vẫn ở đó. Ông hỏi:
"Vì sao ta phải giận?"
"Con... con lại chơi ngoài tuyết với bùn nữa, dù cha dặn con không được." Cậu bé lí nhí, tự ôm lấy bộ quần áo nhàu nhĩ trên người đã bẩn vì bùn lầy và cứng bởi giá rét. "Quần áo con ướt với nhầy nhụa quá..."
Johannes chậc lưỡi:
"Thi thoảng quần áo cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quai-vat-o-berlin/218512/chuong-5.html