Chương trước
Chương sau
"Cô này sao lại chen vậy."
"Thật xin lỗi, thật ngại quá." Ninh Hi Nhi vừa tiến lên trước vừa mở miệng xin lỗi, xấu hổ tới mức tai đều đỏ lên.
"Không biết trước sau, lại còn kéo vali, bệnh thần kinh hả." Một cô gái tóc nhuộm đủ màu ở trong đám đông kêu la.
"Thật sự xin lỗi, tôi phải đem toàn bộ gia sản của tôi đến nộp đơn." Ninh Hi Nhi bị người kia nói cũng không tức giận, chỉ bước chậm lại, rất sợ chọc những người khác không hài lòng. Ông trời ơi, kính xin ông cho con có được phần công việc này.
Khi Ninh Hi Nhi chen đến hàng đầu tiên, mấy nhân viên công tác rất kinh ngạc nhìn cô, cô gái này tóc tai lộn xộn, quần áo nhăn nheo rốt cuộc làm sao có thể từ trong đám người đông đúc kéo vali đến hàng đầu tiên? Sao làm được?
"Tôi là Ninh Hi Nhi, tôi thật sự rất cần phần công việc này, xin mọi người!" Cô cũng không quan tâm phần công việc này là gì, cũng chưa từng nhận được lời mời, càng không biết quy trình và phương thức nộp đơn, chỉ là dựa theo bản năng thốt lên.
Nhân viên công tác nhìn cô gái này áo liền quần, lông mày nhíu lại, hỏi:
"Tiểu thư, cô có biết chúng tôi chỉ tuyển dụng nhân viên tạm thời không, cũng chỉ trong hôm nay thôi." Thấy sắc mặt kinh ngạc của đối phương, hiển nhiên là không biết, nhân viên công tác nói tiếp: "Xem dáng vẻ của cô hình như không có kinh nghiệm làm việc, chúng tôi cần chính là người ít nhất phải trầm ổn, dù sao hôm nay người tới đều là khách quý." Nhân viên công tác nói xong khoát khoát tay, tỏ vẻ cô không thích hợp bảo cô biết điều thì nên rời đi.
Ninh Hi Nhi có chút lo lắng, cô quả thật không muốn mất đi cơ hội này:
"Tuy nói tôi không có kinh nghiệm làm việc, nhưng... nhưng tôi sẽ rất rất cố gắng, cô tuyển tôi tuyệt đối sẽ không thất vọng."
"Xin đừng cản trở chúng tôi làm việc được không?" Lý tỷ người dẫn đầu đám nhân viên có chút bất đắc dĩ, nhìn cô gái trước mắt này có vẻ nghèo túng vẻ mặt khẩn trương, cô biết rõ tìm việc không dễ dàng thế nhưng nếu tuyển cô gái này, mặc dù chỉ tạm thời tuyển dụng nhưng xảy ra rắc rối, cô cũng không đảm đương nổi.
"Tôi thật sự có thể..."
Đối phương trực tiếp bỏ qua lời thỉnh cầu của Ninh Hi Nhi, trực tiếp để cho vị ứng viên tiếp theo đưa giấy xác nhận.
"Vì sao không cho cô ấy thử?" Một giọng trong trẻo tràn đầy cuốn hút truyền tới, một anh chàng vóc người cao ráo rắn rỏi bước ra từ hội trường.
Ninh Hi Nhi ngẩng đầu nhìn thấy anh ta, đối phương mang kính râm, không khó nhìn ra đó là anh chàng diện mạo tuấn tú, mặc dù không biết địa vị của đối phương nhưng cũng cảm giác được người này không bình thường.
Nhân viên dẫn đầu định nói đã bị nhân viên mặc đồng phục khác ngăn lại, dường như còn nói với cô ấy ít lời. Cuối cùng nhân viên trả lại đơn cho ứng viên kia, có vẻ đồng ý thuê Ninh Hi Nhi.
"Hãy làm việc thật tốt nha, cố gắng lên!" Anh chàng mang kính râm nở nụ cười ấm áp với Ninh Hi Nhi, vừa định ở trước biết bao ánh mắt ôm chầm lấy Ninh Hi Nhi nhưng đã bị một ông chú ở phía sau hối thúc.
Ninh Hi Nhi vẫn còn trong trạng thái ngẩn ngơ, cô quen anh ta? Bất ngờ đã bị người ở phía trước đẩy một cái suýt chút trọng tâm không ổn định.
"Tôi nói cô ngây người thì cũng có mức độ thôi, đi nào, cũng không biết hôm nay c*t chó* ở đâu ra, cô được tuyển rồi, nhưng không có nghĩa là hôm nay cô có thể nhận được tiền lương." chị gái dẫn đầu kia không hề khách sáo nói với Ninh Hi Nhi.
*狗屎运 /gǒu shǐ yùn /: vận c*t chó: chỉ số may mắn, cái may mắn này không được dự báo trước, đột nhiên đến mà không báo trước
"Ý là sao chị?"
"Ý là cô nhất định phải làm tốt phần công việc này, lúc sau tôi sẽ nói cho cô biết chú ý những phần công việc nào, khu vực phụ trách, tôi chỉ nói một lần..." Chị Lý hắng giọng nói cho cô biết các loại công việc.
Ninh Hi Nhi vừa đổi đồng phục vừa nghiêm túc nghe chị Lý căn dặn, thật ra phần công việc này cũng không dễ dàng, tuy nói cô chỉ chịu trách nhiệm giữ trật tự khu F nhưng phải đảm bảo không xảy ra bất kỳ tình huống nào, xảy ra chuyện thì phải giải quyết ngay lập tức, phải quen thuộc toàn bộ đường đi và các ký hiệu. Tất nhiên cô cũng phải cảm ơn chị Lý đã phân cô đến khu F, bởi vì trong ba khu vực thiếu người thì khu F phạm vi nhỏ nhất cũng vắng vẻ nhất.
"Đúng rồi, chị Lý, người đàn ông mang kính râm vừa rồi là ai?"
Nói thật thì Ninh Hi Nhi vẫn khá hiếu kỳ về người đàn ông khi nãy. Mà nói đàn ông chi bằng nói anh chàng đi, bởi vì giọng vẫn còn non nớt.
"Anh ấy là kiến trúc sư thiết kế thủy cung này, đừng ngạc nhiên, nói thật đi, tôi cũng mới biết tức thì." Chị Lý giúp Ninh Hi Nhi chỉnh lại đồng phục, cô gái này bình thường mặc quần áo cũng nhăn nhúm như vậy sao.
"...Trẻ tuổi vậy, ái chà, cảm giác cũng không lớn hơn em bao nhiêu." Ninh Hi Nhi đi đến trước gương, nhìn chính mình mặc đồng phục trong gương, "Ôi, cũng ra dáng lắm chứ."
"Nè nè, nào có người tự khen mình như em. Được rồi được rồi, đừng có lề mề, nhanh đi trực đi, không thì đừng hi vọng hôm nay có tiền lương. Buổi trưa sẽ có người thông báo em đi ăn cơm." Chị Lý trực tiếp dùng sức kéo người kia đi về khu F, trước khi đi còn luôn căn dặn, rất sợ cô gái chưa trưởng thành này sẽ gây ra chuyện sai lầm.
"Chị Lý, chị yên tâm, em tuyệt đối không để xảy ra chuyện!" Ninh Hi Nhi cười híp mắt lặp lại một lần nữa các việc chị Lý giao cho trước đó, thật ra trong lòng cô cũng có chút lo lắng nhưng cô sẽ cố gắng không để cho tình trạng tồi tệ xảy ra.
"Chỉ biết cười ngây dại, được rồi, cái này cho em, khi đói bụng thì lót dạ trước."
Ninh Hi Nhi nhìn mấy thỏi socola trong tay, trong lòng ê ẩm:
"Chị Lý, chị thật sự là người tốt."
Chị Lý nhìn dáng vẻ luống cuống của đối phương, cô gái này thích cười cũng rất hoạt bát, thật ra còn khiến người khác yêu thích:
"Nhớ kỹ, bữa trưa sẽ có người thông báo nhưng không nói chính xác có thể hơi chậm trễ cho nên đói thì ăn."
- -----------------
Quả nhiên, Ninh Hi Nhi giải quyết xong hai thỏi socola thì vẫn chưa nhìn thấy có người thông báo cho cô đi ăn cơm, bây giờ đã là hai giờ chiều, chắc hội trường chính khá bận rộn. Kỳ thực làm việc tới trưa, ngoại trừ chân hơi đau ra thì mọi thứ đều ổn, thỉnh thoảng có mấy du khách đi ngang qua, đại khái cũng chỉ là hỏi cô về đường đi, khu F đúng là khá vắng vẻ, bởi vì nơi này là nơi để cho khách quý nghỉ ngơi, muốn xem các tiết mục biểu diễn đặc sắc của động vật thì chỉ có thể đi đến hội trường chính, bên này chỉ có thể nhìn thấy sứa. Ninh Hi Nhi buồn chán chỉ có thể nói chuyện với sứa phát sáng, cô hâm mộ những động vật trong hải dương này, ít nhất chúng không cần lo lắng vấn đề chỗ ở đêm nay.
Khi cô đi dọc theo các bé sứa bơi theo hướng đông thì cô nhìn thấy một người đứng ở góc hẻo lánh, nếu như không phải ngọn đèn chiếu lên, cô chắc chắn không ai phát hiện bên này còn có người. Ninh Hi Nhi đứng cách đối phương một khoảng nhất định, nhưng cô không muốn quấy rầy đối phương đang hứng thú xem, chỉ đứng ở một chỗ, lặng lẽ cầm socola gặm, thứ lỗi cho cô thật sự đói, huống chi xung quanh không có người khác.
Người kia vẫn cứ lặng lẽ đứng ở đó, nhìn các sinh vật chuyển động trong nước, cũng không biết đứng bao lâu. Ninh Hi Nhi vô tình hoặc cố ý liếc nhìn đối phương vài lần, quả thật cảm thán trời cao đối với mỗi người đều không công bằng. Người kia sở hữu tất cả những điều khiến phụ nữ ghen tỵ từ vóc dáng cao gầy, tóc ngắn đen cập gáy, tuy rằng tướng mạo không lớn tuổi nhưng chắc chắn là một người xuất sắc. Bất quá, trên người khoác áo khoác đen trái lại có vẻ trầm lặng, khiến người ta sợ hãi...
"Mẹ, mẹ mau tới đây nha, ở đây có thật nhiều sứa nè~" một bé gái thắt tóc bím bi bô vừa chạy vừa vui vẻ nhìn bên này rất nhiều sứa sau tấm kính. Bé con kia thỉnh thoảng liếm liếm kem trong tay, nhìn rất hưng phấn, chắc mỗi đứa bé đều thích động vật nhỏ. Ninh Hi Nhi nhìn dáng vẻ vụng về đáng yêu của bé con liền nhớ tới chính mình khi bé cũng như vậy, không khỏi nở nụ cười. Nhưng tiếp theo, cô cười không nổi nữa rồi...
Bé con kia vì quá hưng phấn không nhìn rõ đường trước mặt nên đụng phải một chị gái 'đầu gỗ', kem rơi xuống đất, hơn nữa kem chảy ra dính lên áo khoác đối phương. Chuyện này cần cô ra mặt không? Ninh Hi Nhi có chút bối rối, quan sát tình huống bên kia, chắc không phải chuyện lớn đâu nhỉ.
Thế nhưng, chuyện không như ý, người kia xoay người nhìn bé con ngã ngồi dưới đất, chỉ thờ ơ đứng đó lại mạnh mẽ 'bức' bé con khóc lên! Tiếng khóc càng lúc càng lớn!
Ôi, ông trời ơi, tiền lương của cô...
Ninh Hi Nhi vội vàng chạy tới, đỡ đứa bé dậy:
"Ây ây ây, em ngoan nha, đừng khóc đừng khóc, bạn nhỏ em tên gì?"
"Hu hu hu... Dương Dương..." bé gái nức nở, ôm chặt cổ Ninh Hi Nhi, cơ thể nhỏ bé đang run rẩy, có thể thấy khóc thương tâm biết bao.
"Dương Dương đừng khóc nữa nha, khóc là không đáng yêu, em xem trong tay chị có gì nè?" Ninh Hi Nhi vừa xoa lưng Dương Dương vừa móc kẹo dâu trong túi ra: "Là kẹo đúng không nè, Dương Dương có muốn ăn một viên không~ ăn một viên thì đừng khóc nha~"
Rốt cuộc đứa bé sau khi được Ninh Hi Nhi dỗ dành dần dần ngừng khóc, Ninh Hi Nhi suy nghĩ rốt cuộc vì sao lại khóc như vậy? Có chút nghi ngờ ngẩng đầu, đúng lúc này chống lại đôi mắt sâu thẳm tựa như hồ băng, sâu thẳm khiến cho cô ngẩn ngơ một hồi, người này rõ ràng là con lai? Ánh mắt lạnh như băng khiến cô lúng túng quay đầu qua chỗ khác, ánh mắt như vậy cũng khiến cho cô cảm thấy không dễ chịu huống chi là một đứa bé. Cũng may, một người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy tựa như đang tìm con, Ninh Hi Nhi vội vàng dắt Dương Dương giao cho mẹ Dương Dương, lúc này mới yên tâm trở về.
Cô cũng vội vàng thu dọn tàn cục trên mặt đất, cô đứng cách người kia hai bước, nhìn thấy áo khoác của đối phương dính kem, nhưng đối phương cũng không để ý, là không nhìn thấy sao? Suy nghĩ một hồi, cô vẫn nhịn không được có lòng tốt đi tới rút tờ khăn giấy đưa cho người kia.
"Cái kia, quần áo của cô dính kem, lau đi."
"..." Gương mặt đối phương lạnh lùng, mặt không thay đổi 'nhìn' cô, không, chắc là 'trừng' cô?
"Cái kia, tôi nói quần áo của cô đó, không cần à?" Ninh Hi Nhi nhìn chiếc áo khoác ngoài có vẻ rất có giá trị nhưng đối phương không nói gì, trái lại cô lo lắng vớ vẩn, như ý nguyện muốn đem giấy bỏ lại vào trong.
"Có thể." Giọng lạnh lẽo khiến cho người ta phát run.
Có thể? 'Có thể' là mấy ý? Ninh Hi Nhi nghe được đầu óc mơ hồ, cô nhìn bộ dạng không liên quan đến mình của đối phương, chẳng lẽ là để cô giúp cô ấy lau khô? Ninh Hi Nhi cảm giác chính mình thật sự xen vào việc của người khác tùy tiện rút tờ khăn giấy trong hộp nhét vào trong tay đối phương, sau đó quay đầu bước đi.
Thật sự... lớn lên xinh đẹp như vậy hiển nhiên chỉ có thể là quái nhân.
- --------Hết chương 2--------
Ps. Ghét của nào trời trao của đó người ơi
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.