Edit: Khánh Ngọc
Beta:
Rừng rậm nguyên thuỷ Hưng An có một thôn trang nhỏ đã hoang vắng rất nhiều năm, người trong thôn khi đi ra ngoài cũng không trở về nữa.
Lão Lý là một trong những nhà duy nhất trong thôn, ông ấy đảm nhiệm chức vụ bảo vệ cho mảnh rừng rậm nguyên thuỷ này đã vài chục năm, nhưng hiện tại đã gần 70 tuổi đầu tóc bạc phơ, đã không cách nào tiếp tục bảo vệ khu rừng này.
Từ nhiều năm trước, con trai ông đưa ra ý kiến muốn đưa ông đến thành phố lớn để dưỡng lão, nhưng ông không bỏ công việc này xuống được, luyến tiếc nơi mà ông đã sinh sống cả đời, bởi vì ông biết, nếu ông đi rồi sẽ không có ai nguyện ý đến nơi vừa khổ vừa mệt vừa nguy hiểm lại vừa cô độc để làm việc này.
Cho nên mấy ngày trước, ông nhận được điện thoại của cục lâm nghiệp, nói là có hai người trẻ tuổi đồng ý tới nơi này nhận chức bảo vệ rừng, ông ta cảm thấy vui vẻ vô cùng đồng thời lại cảm thấy rất kinh ngạc.
Thời buổi này, lại có người trẻ tuổi nguyện ý tới làm loại công việc này?
Kỳ lạ.
Mà hiện tại người trẻ tuổi kỳ quái trong miệng lão Lý còn đang nỗ lực leo núi.
Mộc Miên thật sự không nghĩ tới ở địa phương này lại hẻo lánh đến thế, xe chạy đến vùng núi cũng chỉ có đường nhỏ, tài xế nói muốn vào thì cũng chỉ có thể leo núi.
Mộc Miên ưu sầu nhìn hành lý bao lớn bao nhỏ mà bọn họ mang theo, căng da đầu đi về phía núi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quai-vat-c/243505/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.