Chương trước
Chương sau
“Tỷ tỷ…….” Tang Cơ Hủ bị vạch trần tâm tư có chút không dám nhìn thẳng vào mắt Dạ Dao Quang, nàng rũ xuống mi mắt, “Ta cả đời này chỉ có bốn người để lại cho ta ấm áp. Cha mẹ ta, tỷ tỷ, còn có Tộc mẫu. Tộc mẫu là mẫu thân thứ hai của ta, ta không phải vì thân mang tội mà không muốn bà vì thế chịu vất vả. Ta nguyên tính toán sẽ vinh dưỡng bà, để và vào lúc tuổi già được hưởng niềm vui. Nhưng ta đã cô phụ bà ấy, ta chỉ nghĩ làm hết khả năng ta có, vì bà làm một chút việc, không cần để bất kỳ ai biết, cũng không cần bất kỳ ai đi lý giải.”
Dạ Dao Quang lặng im nhìn nàng một hồi lâu, tay đóng lại nắp hộp gấm: “Nếu ta không cho ngươi, ngươi sẽ như thế nào?”
“Trộm lấy, ta cũng chỉ có biện pháp trộm đi, chẳng sợ tỷ tỷ đặt ở bên trong giới tử.” Tang Cơ Hủ chấp nhất nói với Dạ Dao Quang, “Tỷ tỷ, ta nói rồi, có bốn người mà ta quan tâm. Tộc mẫu cũng vậy và tỷ cũng thế. Ta biết với những lời của ta vừa rồi, tỷ sẽ không đưa tới Miêu tộc nhưng sẽ để lại bên cạnh tỷ, nguy hiểm như nhau, ta không muốn bất kỳ người thân nào của ta bị thương.”
Dạ Dao Quang tay vuốt hộp gấm, nàng nhìn thật sâu Tang Cơ Hủ, xoay người liền đi.

Tang Cơ Hủ bước nhanh ngăn trước mặt nàng: “Tỷ tỷ, coi như ta cầu tỷ, đem nó giao cho ta. Có lẽ đây là ý trời, nó nên ứng trên người ta. Ma cổ đối với người có bản mạng cổ bẩm sinh sẽ có áp chế nhất định, đây là áp chế giữa cổ trùng cùng cổ trùng, sẽ không ảnh hưởng tới người bản mạng sở hữu. Vừa lúc bản mạng cổ của ta đã chết, ta vừa lúc biết thuần cổ thế nào, ta có biện pháp phòng ngừa nó hấp thu sinh cơ của ta. Tỷ tỷ, ta chính là người thuần cổ tốt nhất.”
Dạ Dao Quang duỗi tay, đem tay Tang Cơ Hủ đang bắt lấy cánh tay nàng đẩy ra: “Ta sẽ tìm được biện pháp khác.”
“Tỷ tỷ, tỷ không nên ép ta!” Tang Cơ Hủ cao giọng với Dạ Dao Quang, thấy Dạ Dao Quang dừng lại bước chân, đôi mắt u tĩnh của nàng nhìn thẳng Dạ Dao Quang, làm Dạ Dao Quang nhìn thấy rõ ràng quyết tâm trong đáy mắt của nàng, “Tỷ tỷ hiện tại đưa nó cho ta, ta sẽ ở lại bên cạnh tỷ thuần hóa nó, một ngọn gió thổi cỏ lay, ta sẽ nhờ tỷ giúp đỡ. Nhưng nếu tỷ thật sự muốn ta đánh cắp nó, ta sẽ trốn tới một nơi thật xa mà tỷ không tìm được. Mẫu cổ ta tuy đã chết, tu vi đã phế, giống như phế nhân, nhưng ta vẫn là người tu luyện, quẻ của tỷ không tìm được ta, đến lúc đó ta vì thuần cổ tứ cố vô thân mà chết, tỷ tỷ chẳng lẽ muốn để lương tâm cả đời bất an sao?”
“Ngươi……” Dạ Dao Quang giận dữ.
Miêu tộc có bao nhiêu thủ đoạn, nói thật ra kiếp trước Dạ Dao Quang không có tìm hiểu sâu, nhìn thấy người tu luyện kia vì một câu nói mà đưa tới mầm tai họa, chết thê thảm như vậy, Dạ Dao Quang vẫn luôn tránh tiếp xúc với Miêu tộc. Cho nên, nàng không chút nghi ngờ nếu Tang Cơ Hủ thật động tâm đánh cắp khối hàn ngọc này, dù nàng giấu nó trong giới tử, chỉ sợ cũng không bảo vệ được. Nếu Tang Cơ Hủ thật sự thành công, nhất định sẽ như lời nói của nàng ấy, đi thật xa thuần cổ. Hãy 𝙩ì𝓂 đọc 𝙩rang chính ở -- 𝙩ru𝓂𝙩ruyen﹒vn --
Cảm giác được Dạ Dao Quang chưa từng tức giận, Tang Cơ Hủ cắn môi: “Tỷ tỷ, ta ở lại bên cạnh tỷ, chúng ta cùng nhau thuần hóa nó có được không? Đây đúng là biện pháp duy nhất.”
Đối diện với ánh mắt năn nỉ cùng lấy lòng, sự tức giận của Dạ Dao Quang nháy mắt biến mất, ngược lại chính là hoàn toàn áy náy. Nếu không phải nàng nhất thời tâm huyết dâng trào, đem thứ này đưa cho Tang Cơ Hủ xem, cũng sẽ không tiến tới cục diện này. Tay cầm hộp gấm không khỏi siết chặt, chỉ trong chốc lát như vậy, nàng có một chút xúc động, muốn không màng tất cả phóng xuất ma cổ bên trong ra.
“Đưa nàng ấy đi.” Liền ở ngay lúc này, một bàn tay ấm áp ập tới, bao bọc lấy bên tay đang rũ xuống của Dạ Dao Quang, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm nhìn nàng, “Cho nàng ấy đi, chúng ta cùng nhau, người một nhà nên cùng nhau nỗ lực, nhất định có thể thuần phục nó. Tin tưởng ta, Dao Dao.”
Đôi mắt Ôn Đình Trạm quá mức ma lực, Dạ Dao Quang tuy rằng nhìn thấy hắn chỉ nắm lấy bên tay kia của nàng, nhưng trên trán hắn gân mạch đã bắt đầu nhảy lên, biểu hiện hắn cực lực nhẫn nại. Ma cổ, lấy cổ làm thức ăn, chỉ sợ nó một khi thoát ra sẽ không bỏ qua cổ hoàng trong cơ thể Ôn Đình Trạm. Tang Cơ Hủ có lẽ còn có một tâm tư khác, biết một mảnh hảo tâm của nàng, ngược lại làm Ôn Đình Trạm rơi vào hiểm cảnh mà áy náy mới khăng khăng muốn thuần hóa cổ như vậy.
“Ta cho ngươi, nhưng trước khi thuần hóa nó, ngươi phải đáp ứng ta, bất luận có chuyện gì, ngươi đều không được tách ra khỏi ta.” Dạ Dao Quang đem hộp gấm đưa cho Tang Cơ Hủ. Tang Cơ Hủ vui mừng khôn xiết duỗi tay muốn tiếp, nàng nhanh chóng rút lại, “Ngươi đáp ứng ta trước.”
“Được, ta đáp ứng tỷ tỷ, trừ phi cha mẹ ta gặp đại nạn, trước khi thuần hóa được ma cổ, ta tuyệt đối sẽ không vì bất luận chuyện gì mà rời khỏi tỷ tỷ.” Tang Cơ Hủ bảo đảm nói.
Dạ Dao Quang lúc này mới tùy ý để Tang Cơ Hủ lấy hàn ngọc đi, nàng không hỏi Tang Cơ Hủ thuần cổ như thế nào, đây hẳn là bí pháp bất truyền của Miêu tộc. Tang Cơ Hủ đã phản bội Miêu tộc một lần, Dạ Dao Quang sẽ không để nàng phản bội lần thứ hai: “Ngươi có yêu cầu gì, nhất định phải nói với ta.”
“Ta sẽ làm thế.” Tang Cơ Hủ gật mạnh đầu một cái, rồi sau đó hướng tới sân viện của mình đi, “Tỷ tỷ, sắc trời không còn sớm, tỷ sớm nghỉ ngơi đi.”
Dạ Dao Quang hồi lâu không động, nàng liền lẳng lặng như vậy nhìn Tang Cơ Hủ đi khỏi. Bởi vì thân thể Tang Cơ Hủ còn chưa hoàn toàn khôi phục, dáng người cũng không nhẹ nhàng nhanh nhạy như thiếu nữ, giống như lá vàng khô cuối mùa thu.
“Trở về đi.” Ma cổ rời xa, Ôn Đình Trạm nháy mắt liền khôi phục như lúc ban đầu, hắn nắm chặt tay Dạ Dao Quang, kéo nàng đi về phía phòng của bọn họ.
Dạ Dao Quang trầm mặc dọc cả đường đi, Ôn Đình Trạm cũng không phá vỡ suy nghĩ của nàng. Nàng tự hồ tự chất vấn bản thân, động tác máy móc làm từng bước tắm gội, thay xiêm y rồi năm lên giường. Thẳng đến khi trên người xuất hiện trọng lực, Dạ Dao Quang mới như bừng tỉnh từ trong mộng, nghiêng đầu nhìn về phía Ôn Đình Trạm vừa nằm xuống, mở miệng hỏi một câu: “A Trạm, chàng đã biết Hoàng Kiên muốn động thủ với chàng khi nào chưa?”
“Không có bất ngờ gì xảy ra, hẳn ngày kế sau đại hôn Cao Dần cùng Lôi Đình Đình.” Ôn Đình Trạm tò mò nhìn Dạ Dao Quang, không biết vì sao nàng lại hỏi như vậy nhưng vẫn đúng sự thật trả lời.
“Vì sao là ngày kế?” Dạ Dao Quang nhíu mày.
Thứ nhất hai nhà đại hôn, một lòng đều nhào vào hôn sự. Thứ hai, vào ngày đại hỉ đối thủ mất cảnh giác. Hơn nữa độc hại Khả Hãn Mông Cổ, gián tiếp là cùng Mông Cổ có cấu kết, thông đồng với địch phản quốc là tội danh lớn, ở trước mắt bao người bị vạch trần, Ôn Đình Trạm dù có thể thoát thân nhưng miệng người như nước chảy đá mòn, danh dự khẳng định cũng bị hao tổn, địa vị cũng khó giữ được. Phải biết rằng học chính Thanh Hải cùng chính quyền Thanh Hải đều tới dự hôn lễ tại Minh Duệ hầu phủ, toàn bộ quan viên Thanh Hải tất nhiên sẽ tề tụ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.