Chương trước
Chương sau
Đỉnh mày Ôn Đình Trạm hơi nhíu, không nói gì nhìn Khắc Tùng.
Khắc Tùng rõ ràng có chút lo âu, hắn cầm tay chính mình: “Hắn muốn ta cùng hắn hợp mưu, vu oan hầu gia mưu hại phụ hãn ta.”
Mục đích của Hoàng Kiên rất đơn giản, chính là muốn Ôn Đình Trạm trở thành tội nhan thiên cổ. Bất luận Ôn Đình Trạm vì lý do gì độc sát Khả hãn Mông Cổ, thời điểm hai bên khởi chiến, bá tánh chịu khổ đều sẽ oán hận Ôn Đình Trạm là người đã mang tới cho bọn họ nỗi thống khổ này, mà lấy thái độ của Mông Cổ, chỉ cần giao ra Ôn Đình Trạm, bọn họ liền lui binh, dưới tình huống này, Hưng Hoa Đế sẽ không chút do dự xòe tay, xem Ôn Đình Trạm chính mình giải quyết thế nào.
Giải quyết được là Ôn Đình Trạm có năng lực, giải quyết không được Ôn Đình Trạm phải lấy mạng đi bình ổn. Mà quân quyền Thanh Hải nắm giữ trong tay Hoàng Kiên, Hoàng Kiên tất nhiên sẽ lấy lý do an nguy bá tánh, sớm ngày tập nã mầm tai họa là Ôn Đình Trạm.
“A……” Ôn Đình Trạm hừ nhẹ cười một tiếng, ánh mắt nhu hòa nhìn Dạ Dao Quang, “Tính hắn mệnh hảo.”
Những lời này của Ôn Đình Trạm làm Dạ Dao Quang cùng Khắc Tùng đều không hiểu gì.
Dạ Dao Quang tất nhiên không biết, từ trong xương cốt Ôn Đình Trạm là sự rét lạnh cùng cao ngạo, nếu không phải vì Dạ Dao Quang vẫn bên cạnh áp chế sự lạnh nhạt vô tình của hắn, chuyện Hoàng Kiên, hắn thật sự muốn cho Khắc Tùng theo ý hắn, để Hoàng Kiên lấy hắn làm lý do dẫn đại quân Mông Cổ hướng tới Thanh Hải, đến lúc đó hắn sẽ làm cho Hoàng Kiên biết, cái gì gọi là chơi với lửa có ngày chết cháy. Kinh tâm động phách như vậy càng phù hợp với ma tính trong hắn, bất quá nghĩ tới những người vô tội, Ôn Đình Trạm cũng liền dừng tâm tư.
“Ta cùng Dao Dao đi xem Khả Hãn trước.” Ôn Đình Trạm dùng ánh mắt nhìn Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm lặng yên không tiếng động rời khỏi lều Khắc Tùng tới vương trướng, làm chút thuật pháp để hạ nhân trong ngoài thiếp đi, Ôn Đình Trạm vài bước tới trước giường Khả Hãn xem mạch.
Đỉnh mày hơi động, Ôn Đình Trạm nhìn về phía Dạ Dao Quang: “Dao Dao, nàng nhìn xem.”
Dạ Dao Quang hồ nghi nhìn Ôn Đình Trạm, lấy y thuật của Ôn Đình Trạm, chỉ sợ không có loại độc vật nào qua mắt được hắn, căn bản không cần tới nàng, nhưng Ôn Đình Trạm lại bảo nàng đến xem, là loại độc Khả Hãn trúng không đơn giản? Tay Dạ Dao Quang huyền phù phía trên, khí ngũ hành theo mạch đập xâm nhập vào trong thân thể Khả Hãn, du tẩu thẳng tới trái tim, Dạ Dao Quang cảm giác được có sự nảy lên không bình thường.
Loại dao động này không phải tần suất của trái tim mà là cảm giác trong tim có vật sống. Lúc này Ôn Đình Trạm đã xốc lên xiêm y Khả Hãn, xung quanh vùng ngực có khối đen, tay Dạ Dao Quang ẩn chứa khí Ngũ hành lập tức huyền phù trên đó, rất nhanh nhìn đến những vết lằn đen giống cá đang vẫy đuôi chạy nhảy.
“Là cổ.” Sắc mặt Dạ Dao Quang không tốt lắm.
Hơn nữa là hạ trúng tim, còn có thể căn được trong vài tháng cổ trùng sẽ không làm Khả Hãn bị thương, loại cổ này Dạ Dao Quang chưa từng nghe thấy. Dạ Dao Quang ý đồ dùng khí ngũ hành công kích nó, lại phát hiện tia hắc tuyến chia làm hai trong nháy mắt, Dạ Dao Quang sợ tới mức nhanh chóng thu tay, khi ngũ hành của nàng không thể làm cổ trùng dừng phát tác.
Nhìn dưới tầng da mỏng, hai đường hắc tuyến giống nhau trườn ra, Dạ Dao Quang lấy Thái Ất châm ra, cây châm chứa khi ngũ hành theo huyệt vị du tẩu, mất một lúc mới bức hai đường hắc tuyến lùi lại bức nhập thành một cây, biến trở về bộ dáng ban đầu.
Lúc này Dạ Dao Quang đầu đã đầy mồ hôi, tay cầm châm đã hơi run rẩy, Ôn Đình Trạm vội vàng nâng đỡ nàng, lau mồ hôi trên trán.
Thấy mặt Ôn Đình Trạm căng chặt, Dạ Dao Quang tươi cười trấn an hắn: “Muội không có việc gì, A Trạm, chàng không cần lo lắng. Bất quá cổ này muội không làm gì được, chri sợ phải đi hỏi Tang Cơ Hủ một câu mới biết hóa giải thế nào.”
Cổ cao cấp như vậy người bình thường căn bản không thể dưỡng ra, Tang Cơ Hủ là tộc mẫu kế tiếp Miêu tộc, chỉ sợ không có cổ nào nàng không biết.
“Chúng ta đi về trước.” Ôn Đình Trạm để Kim Tửyểm hộ bọn họ quay về lều Khắc Tùng.
Khắc Tùng đang nôn nóng chờ đợi, nhìn đến Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang trở về liền lập tức đi lên, lại thấy sắc mặt Dạ Dao Quang không tốt lắm, tâm không khỏi lộp bộp một chút: “Hầu gia……”
“Khả Hãn trúng một loại cổ cực kỳ quái dị.” Ôn Đình Trạm nói thật, cuối cùng thêm một câu, “Phu thê hai chúng ta vô năng vô lực.”
Đồng tử Khắc Tùng co rụt lại, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Ôn Đình Trạm, đáy mắt có lệ muốn rơi, cả người đều trở nên âm trầm vô cùng, nhưng hắn không động thủ, cực lực khắc chế sự bùng nổ của chính mình: “Hầu gia, chẳng lẽ ngài là người qua cầu rút ván sao?”
Nếu không phải Ôn Đình Trạm bức hắn không thể không dựa theo kế hoạch Ôn Đình Trạm làm việc, hắn sao có thể để người ta có cơ hội hạ cổ phụ hãn hắn. Hiện giờ tánh mạng phụ hãn nguy hiểm sớm tối, sinh tử nằm trong tay người khác, Ôn Đình Trạm thế nhưng phiêu phiêu nói một câu bất lực!
“Ta từng qua cầu rút ván?” Ôn Đình Trạm nhàn nhạt nói, “Nếu không có ta nhắc nhở ngươi, chỉ sợ ngươi căn bản không phát hiện hai ca ca ngươi đã cấu kết với Hoàng Kiên, ngươi cũng sẽ không nghĩ đến Hoàng Kiên tới Mạc Bắc không đơn giản chỉ là mua ngựa, tất nhiên ngươi sẽ hoài nghi Hoàng Kiên có mục đích khác, nhưng ngươi có thể đoán được Hoàng Kiên tới hạ độc phụ hãn ngươi sao?”
Ngữ khí Ôn Đình Trạm thực bình đạm nhưng lời nói lại vô cùng sắc bén, sắc bén tới mức Khắc Tùng hoàn toàn không thể phủ quyết. Hắn không thể tưởng tượng được Hoàng Kiên sẽ điên cuồng cùng lớn mật như vậy, cho dù hắn đề phòng Hoàng Kiên, nhưng cũng sẽ đề phòng sai chỗ. Phụ hãn hắn tám chín phần mười vẫn sẽ trúng chiêu, bởi vì không có phát sinh tới bước này, hắn cũng không muốn tin tưởng hai ca ca có thể liên hợp với người ngoài, vì hãn vị mà mưu hại chính phụ thân của mình.
“Chúng ta đi.” Ôn Đình Trạm dẫn theo Dạ Dao Quang quang minh chính đại lại từ lều Khắc Tùng đi ra.
Hai người vừa mới đi được một đoạn, liền nghe tiếng lách cách đồ vật bị ném vỡ trong lều, khóe môi Ôn Đình Trạm hơi câu lên.
“A Trạm, chàng vì sao không nói cho Khắc Tùng đài cát, kỳ thật chúng ta có biện pháp?” Đi đường vòng trở về nơi nghỉ, Dạ Dao Quang mới nhịn không được hỏi Ôn Đình Trạm.
“Diễn phải diễn cho tới, có một số người còn cần mài giũa.” Đôi mắt đen u tĩnh tỏa ra ánh sáng nội liễm, Ôn Đình Trạm nhìn thật sâu Dạ Dao Quang: “Huống hồ chúng ta cũng chỉ có biện pháp, với bộ dáng hiện tại của thánh nữ, nàng so với người khác rõ ràng hơn, nàng biết được loại cổ này, cũng chưa chắc giải được, trước khi chúng ta có thông tin chính xác, tạm thời không nói cho hắn, cũng để ta nhìn xem năng lực hắn.”
“Chàng không sợ hắn hướng mũi thương về phía chàng sao?” Cứ cho không biết Tang Cơ Hủ có thể phá giải loại cổ này không, Dạ Dao Quang vẫn cảm thấy Ôn Đình Trạm chơi đùa quá mức.
“Lời của ta đã rõ ràng, nếu chuyện này hắn thị phi phân không rõ, ta phải suy xét xem hắn có đủ làm hãn vương Mạc Bắc không.” Ôn Đình Trạm rũ mi mắt, đôi mi dài tạo thành một bóng râm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.