Chương trước
Chương sau
“Phu nhân, người rốt cuộc đã trở lại!” Tào Bố Đức nhìn thấy Dạ Dao Quang thực vui vẻ, lập tức chạy tới bắt lấy tay Dạ Dao Quang, hoàn toàn xem nhẹ người bên cạnh Dạ Dao Quang là Ôn Đình Trạm. Một năm không gặp, Hán ngữ của Tào Bố Đức tiến bộ rất lớn, tất cả những câu từ nàng nói đều là Hán ngữ, mặc dù âm phát ra có chút chưa chuẩn xác, nhưng có thể làm người nghe hiểu được rõ rang. Tào Bố Đức mở to đôi mắt trong sang, “Phu nhân, Cố Chi Nam đâu?”
Dạ Dao Quang liếc mắt nhìn Ôn Đình Trạm một cái, Ôn Đình Trạm yên lặng đi về hướng sau màn che, Dạ Dao Quang ở lại bắt lại cái tay Tào Bố Đức: “Cảnh đêm nay rất đẹp, quận chúa cùng ta đi xem sao thảo nguyên thế nào đi.”
Tào Bố Đức ngơ ngác gật đầu đi theo Dạ Dao Quang ra khỏi lều nỉ, gió thổi lạnh lẽo, đầu óc kêu loạn của nàng cũng thanh tỉnh không ít. Tào Bố Đức cúi đầu, tay vô thức vân vê hạt châu trên ống tay áo: “Phu nhân, Cố Chi Nam có phải không thích Tào Bố Đức, ta đã gửi cho hắn rất nhiều thư, nhưng một tin hắn cũng không hồi lại. Ta thực muốn đi tìm hắn, a huynh không cho ta đi.”
“Quận chuấ, ta đã hỏi qua Chi Nam, hắn coi quận chúa là một tiểu muội muội thông minh.” Dạ Dao Quang lựa lời nói với Tào Bố Đức. Tào Bố Đức không yếu ớt như khuê nữ Trung Nguyên, loại chuyện này vẫn nên nói rõ ràng sớm.
Nhưng tuy là lòng dạ Tào Bố Đức trống trải, tính cách kiên cường, nhưng dù sao cũng là mối tình đầu của thiếu nữ, nàng vẫn đỏ hốc mắt: “Vì sao, vì sao hắn không thích ta?”
“Cô nương ngốc……” Dạ Dao Quang lấy ra khăn tay lau nước mắt cho nàng, “Tào Bố Đức, ngươi đẹp như vậy, dũng sĩ thảo nguyên theo đuổi ngươi nhất định cũng không ít.”
Tào Bố Đức ngây thơ gật gật đầu.
“Vậy ngươi vì sao không thích những dũng sĩ đó?” Dạ Dao Quang hỏi.
Tào Bố Đức ngây ngẩn cả người, nàng ngậm nước mắt, hai mắt ngốc ngốc nhìn Dạ Dao Quang, hồi lâu sau nước mắt lăn xuống dưới, nàng dùng khăn tay Dạ Dao Quang xoa xoa, xong mới hít hít cái mũi: “Ta đã hiểu, phu nhân.”
“Tào Bố Đức là cô nương tốt, nhất định có thể tìm được nhi lang yêu thương.” Dạ Dao Quang cũng chỉ có thể an ủi nàng như vậy.
“Phải.” Tào Bố Đức gật đầu thật mạnh, liền ngồi xuống trên sườn núi, mặt ưu thương ngửa đầu nhìn sao trời lộng lẫy trên trời đêm.
Dạ Dao Quang liền đứng ở bên cạnh người nàng, không nói gì, nàng biết Tào Bố Đức cần yên tĩnh.
Thẳng tới khi có tiếng vó ngựa lộc cộc truyền đến, Tào Bố Đức lúc này mới chậm rãi đứng lên theo tiếng xe ngựa nhìn lại, liền thấy Khắc Tùng trên ngựa đang phóng như vay về hướng này, vội vàng chạy xuống núi. Nàng vừa xuống tới nơi, Khắc Tùng đã tới gần xoay người xuống ngựa. Dạ Dao Quang không đi xuống, nàng nhìn hai huynh muội thấp giọng nói với nhau, rồi sau đó Khắc Tùng hướng vọng tới phía nàng, đối với nàng ôm quyền thăm hỏi, liền đưa theo Tào Bố Đức rời đi.
Tiếng vó ngựa biến mất vô ảnh trong bóng đêm, Dạ Dao Quang đón gió đêm trở về lều nỉ.
Ánh nến đung đưa phản chiếu, Ôn Đình Trạm tư thế tùy ý ngồi bên án kỉ nhìn công hàm. Hắn hẳn mới tắm gội, một mái tóc dài rũ xuống dưới như thác nước, chỉ khoác tấm áo ngủ trắng tuyết, toàn thân lộ ra vẻ ung dung lười biếng.
Dạ Dao Quang mỉm cười liền xoay người cũng đi tới nơi đằng sau bình phong ngăn cách tắm rửa. Chờ đến khi nàng một thân thoải mái cũng mặc một thân áo ngủ trắng tinh đi ra, Ôn Đình Trạm chỉ là thay đổi tư thế, vẫn xem công hàm như cũ. Nàng không khỏi tò mò đi lên trước, ôm hắn từ phía sau: “Đang xem gì thế?”
Ôn Đình Trạm nghiêng đầu cười với nàng, kéo dịch công hàm, thuận tiện để Dạ Dao Quang xem.
Dạ Dao Quang theo tay hắn nhìn qua mới biết được đây là thư tín Nhạc Thư Ý gửi tới, tất cả đều là sự tình Vân Nam, hệ thống quân chính, thậm chí còn có một phần về binh bố tại biên phòng Vân Nam. Chuyện nhỏ hơn là sinh kế bá tánh nơi đây, tình huống giao thương mậu dịch, tất cả đều rất tường tận.
“Nhạc Thư Ý mấy năm nay ở Vân Nam thật đúng là nhín thấu toàn bộ.” Dạ Dao Quang không khỏi tán thưởng, “Hắn vẫn luôn lưu lại Vân Nam sao? Chẳng lẽ không sợ Nam Cửu Vương sinh nghi?”
“Đầu năm nay hắn đã rời khỏi Vân Nam.” Ôn Đình Trạm đem công hàm bị Dạ Dao Quang lật qua từng cái từng cái sắp xếp lại, “Hắn ở Vân nam chính là khơi lại không ít đại án, trừng trị tham quan. Chuyện này trong đó còn có hai ngạnh cốt đầu đang bất động của Nam Cửu Vương.”
“Tổng đốc Vân Quý sao?” Dạ Dao Quang tuy rằng không hỏi Ôn Đình Trạm những sự tình triều chính nhưng năm trước sau khi án thuế muối Dư Hàng lắng xuống thì lại nổi lên án mỏ bạc Vân Nam. Chủ mưu sau lưng án mỏ bạc này chính là tổng đốc Vân Quý, là một trong những đại quan vùng biên giới, Vân Quý tổng đốc, nằm giữ quyền binh chức trọng ở hai tỉnh Vân Nam và Quý Châu, vẫn luôn là mối họa lớn trong lòng Nam Cửu Vương. Tuy rằng vị tổng đốc Vân Quý này tham tài, nhưng hắn đích xác là trung quân.
Chẳng qua hắn nắm giữ trong tay mấy chục vạn inh mã, lòng tham thì không có giới hạn, một mỏ bạc trắng bóng, nghe nói có thể khai thác ra gần ngàn vạn lượng bạc trắng, hắn cũng dám nuốt vào. Vì che giấu hành vi, không ít tử tù bị hắn di hoa tiếp mộc đưa đến khu mỏ làm cu li, tra tấn tới chết cũng không ít người.
Nghe nói Nhạc Thư Ý còn giả trang thành tù nhân, tự mình đi làm cu li tại mỏ trong hai tháng, thể nghiệm thực tế, lúc này mới nắm giữ chứng cứ phạm tội tổng đốc Vân Quý, đồng tri Nam Cửu Vương, cùng Nam Cửu Vương trong ứng nội hợp bắt gọn.
“Vân Quý tổng đốc tân nhiệm, chính là hộ vệ ngày trước của Nam Cửu Vương khi tiên hoàng vẫn đang là hoàng tử, chẳng qua chỉ ngắn ngủn nửa tháng liền bị điều phối tới tuần bộ.” Ôn Đình Trạm sửa lại chồng công văn rồi đưa cho Dạ Dao Quang.
“Là Nam Cửu Vương ra tay?” Dạ Dao Quang thu toàn bộ chỗ công văn vào trong giới tử, lúc này đem tổng đốc Vân Quý đổi thành người của hắn, chỉ sợ Nam Cửu Vương đang chờ cơ hội tốt.
“Không, là Nhạc Thư Ý tiến cử.” Ôn Đình Trạm tới gần Dạ Dao Quang, vòng tay đặt trên cái eo mềm mại của nàng, nhẹ nhàng hít vào mùi hương như đào yêu độc đáo sau mỗi lần nàng tắm gội.
“Chàng giở trò quỷ gì?” Dạ Dao Quang hồ nghi nhìn Ôn Đình Trạm, Nhạc Thư Ý rất ít khi tiến cử người, đối với việc bệ hạ nhậm người thế nào, hắn chưa bao giờ quản, lúc này đột nhiên tiến cử, không có Ôn Đình Trạm sau lưng soán sử, Dạ Dao Quang không thể tin.
“Là Nam Cửu Vương ám chỉ, dù thế nào Nam Cửu Vương cũng có ân cứu mạng với Nhạc Thư Ý, lại là nhi nữ thông gia, không thể không cho hắn mặt mũi.” Khóe môi Ôn Đình Trạm ngưng cười, hôn lên môi Dạ Dao Quang.
“Thành thật chút xem, chàng theo dõi tổng đốc Vân Quý bao lâu rồi?” Dạ Dao Quang híp mắt nhìn hắn.
Nam Cửu Vương hận tổng đốc Vân Quý đến ngứa răng. Hắn mỗi ngày đều canh chừng Vân Nam, không có lúc nào không tìm tòi nhược điểm đối phương, đến nỗi nhiều năm như vậy, Nam Cửu Vương cũng chưa từng nắm được, Nhạc Thư Ý không có khả năng có kết quả nhanh như vậy, hơn nữa vẫn là mấu chốt. Ôn Đình Trạm cho Nhạc Thư Ý thay đổi tổng đốc Vân Nam, chính là làm dục vọng cùng đồng tiền quay cuồng. Đây cũng là thủ đoạn Ôn Đình Trạm quen dùng, nhìn Nam Cửu Vương hiện tại, có vẻ như chuyện gì cũng đều xuôi gió xuôi nước, vừa lòng đẹp ý.
Phương thức cáo nhất là cho hắn an nhàn mới có thể đủ làm hắn lơ là phòng bị.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.