Chương trước
Chương sau
Nhận được tin, Dạ Dao Quang có chút đứng ngồi không yên, nàng nguyên bản còn tính toán tối nay tới Minh Vương phủ thăm dò. Ôn Đình Trạm đã nói trước, Dạ Dao Quang tất nhiên sẽ không nhúng tay đi quản. Nhưng ở Đế Đô, Minh Nặc có quan hệ với Nguyên Dịch, Nguyên Dịch lúc này hạ chiến  thư, Dạ Dao Quang không thể không phòng bị.
“Theo kế hoạch đã định ra mà làm.” Do dự một lát, Dạ Dao Quang vẫn quyết định đến thăm Minh Vương phủ một lần, đối với Càn Dương phân phó, “Ngươi về trước đi, nói A Trạm ta về trễ chút.”
Sự tình của Lôi Đình Đình nhất thiết phải có nàng, đây là pháp tắc không thể thay đổi của nội trạch, hơn nữa sự tình bên trong còn nhiều lắm, nàng không cần phải gấp như vậy.
“Vâng, sư phụ.”
Nhìn thân ảnh Càn Dương biến mất hường về Tây Ninh, Dạ Dao Quang lúc này mới lặng yên không tiếng động tiến nhập Minh Vương phủ. Nàng kỳ thật có thể quang minh chính đại bái phỏng, nhưng nàng lần này trở về đính hôn với Chử gia thật rất oanh động. Rốt cuộc Chử gia đồng ý đem nữ nhi con vợ cả gả tới Minh Duệ hầu phủ nhưng lại không phải cùng Minh Duệ hầu liên hôn, mà là gả cho đồ đệ của phu nhân, là một người chưa có danh, chưa có phủ gia riêng, càng không có công danh. Những người nhìn vào nàng hiện tại quá nhiều, nàng tới Minh Vương phủ chỉ sợ khiến không ít người tò mò.
Hai năm trước Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm đã tới Minh Vương phủ, thời gian hai năm trôi qua cũng không có biến hóa gì quá lớn, chẳng qua những trận pháp được bố trí dày đặc hơn, Dạ Dao Quang ngựa quen đường cũ tránh những thứ này, thẳng tới thư phòng Minh Nặc.
Đứng ở bên trong đình viện, Dạ Dao Quang nhận thấy bốn phía đều có người ẩn núp, ánh trăng xuyên thấu qua tầng mây, phóng tới những góc tối, đem nửa khuôn mặt nàng sáng lên, chiếu rọi khóe môi đang cong lên.
“Minh thế tử, cố nhân tới.”
Tiếng cửa thư phòng kẽo kẹt mở ra, Minh Nặc bước ra ngoài, nam tử một thân xiêm y xanh đen, đai đeo ngọc bội, cho dù trải qua năm tháng vẫn mang bộ dáng tang thương như cũ. Da thịt hắn không còn ánh sáng tinh tế như mười mấy năm trước, dưới ánh trăng hắn chậm rãi bước xuống bậc thang. Vẫn là nam tư phong tư trác nguyệt, không còn là lệ quỷ năm đó, thời gian làm hắn thêm trầm ôn cũng gia tăng khí sát phạt toàn thân.
“Ôn phu nhân, đã lâu không gặp.” Minh Nặc khách khí thăm hỏi, “Không biết Ôn phu nhân đêm khuya đến thăm có gì chỉ giáo?”
“Ta muốn gặp Tang Cơ Hủ.” Dạ Dao Quang đi thẳng vào vấn đề.
Minh Nặc hơi ngẩng đầu, cặp mắt kia càng thêm trầm tịch quan sát Dạ Dao Quang một hồi lâu mới không tiếng động xoay ngươi đi vào trong thư phòng. Dạ Dao Quang thấy vậy cất bước đi theo.
Trong thư phòng Minh Nặc cũng có một phòng tối, xoay đế đèn có cánh cửa khác mở ra, Minh Nặc mời Dạ Dao Quang đi vào. Phòng này cũng không lớn, bố trí đơn giản, ngoại trừ một số kệ sách bắt mắt dùng để văn kiện bí mật, cũng chỉ có một tấm giường cùng bộ bàn bốn ghế. Trên bàn gỗ còn có một hộp đồ ăn chưa động tới, một trản đèn dầu.
Trên giường có người đã đắp chăn ngủ, từ xa nhìn thấy phần nhô lên. Dạ Dao Quang theo Minh Nặc đi vào thế nhưng nhìn thấy bà lão mặt đầy nếp nhăn, tóc trắng xóa. Nàng tựa hồ vừa trải qua đại nạn, ngủ không được an ổn, cánh tay ở ngoài chăn đắp thỉnh thoảng run rẩy.
Dạ Dao Quang nhìn bà lão này, lại ngẩng đầu nhìn Minh Nặc: “Nàng là…….”
“Người ngươi muốn gặp.” Minh Nặc trả lời.
Dạ Dao Quang mở to hai mắt,  Thánh Nữ Miêu tộc bên trong truyền thuyết đều là những người đẹp tuyệt, thiên phú tối cao, nhưng thiếu nữ qua hai mươi tuổi mang dáng vẻ này, Dạ Dao Quang quả thực không thể tưởng tượng.
“Nàng là vì ta biến thành dáng vẻ này……”
Chuyện này phải nói từ nội trạch trong Minh Vương phủ. Minh Nặc là con trai độc nhất của Minh Vương phi, mẫu thân hắn là chất nữ tổ mẫu, cũng chính là biểu muội phụ thân hắn. Sau khi gia đạo sa sút, tổ mẫu Minh Nặc vì giúp đỡ nhà mẹ đẻ, liền đem mẫu thân hắn gả cho nhi tử của chính mình, hoàn toàn không màng phụ thân Minh Nặc khi đó đã có Bạch Nguyệt quang* (người yêu sâu đậm). Trứng chọi đá, Minh vương cuối cùng vẫn dưới sự hiếp bức của mẫu thân mà cưới biểu muội, nhưng chẳng cần nói cũng biết Minh vương bài xích thê tử mình cỡ nào. Hai năm đầu còn có lão Minh vương phi đè nặng, sau đó lão Minh vương phi mất, Minh Vương thủ hiếu xong, liền gióng trống khua chiêng đem Bạch Nguyệt quang cưới về nhà làm trắc phi. Minh Vương phi thủ tiết, ngay cả Minh Nặc ra đời cũng do Minh Vương sau một cơn say rượu. Nhưng Minh Vương vãn luôn cho rằng đây là do tâm kế Minh Vương phi, đối với mẫu tử bọn họ càng thêm không có hảo cảm.
Cũng may bệ hạ đối với hành vi sủng thiếp diệt thê cực phản cảm, hơn nữa bệ hạ thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn bắt không ít tước vị công huân, Minh vương bởi vậy cũng không dám làm quá mức, lúc này Minh Nặc trong Minh Vương phủ mới có cơ hội thở dốc. Nhưng Minh Vương phi không được bao lâu liền qua đời, khi đó Minh Nặc mới mười tuổi, dưới cuộc sống như đi trên băng mỏng tại Minh Vương phủ ăn thịt người không nhả xương này.
Không bao lâu, Minh Vương liền phù chính* Bạch Nguyệt quang của hắn, những ngày sau của Minh Nặc càng thêm nước sôi lửa bỏng. Năm đó Dạ Dao Quang ở trạm dịch Dự Chương gặp Minh Nặc, cũng chính là Minh Nặc bị mẹ kế hãm hại. Minh Nặc  biết hắn không thể tiếp tục bị động, cho nên hắn trộm chạy ra khỏi Minh Vương phủ, giấu giếm thân phận vào quân doanh, đi vừa được 6 năm.
*Phù chính: đưa thiếp lên làm chính thất.
Như chim mọc thêm cánh, Minh nặc về tới Đế đô chính thức khai chiến cùng mẹ kế và huynh đệ. Mặc dù địch nhiều hơn, mặc dù còn có phụ thân hắn, cả Minh Vương phủ, ai ai cũng là địch nhân của hắn.
Mấy năm nay mũi nhọn của hắn càng thêm rõ ràng, được bệ hạ trọng dụng, sau đó lại được khâm phong thế tử, không cho mẹ kế động tay động chân, hắn càng không sợ bệ hạ hiểu lầm hắn cậy sủng mà kiêu, cũng cầu bệ hạ ban hôn, chính là cô nương hắn coi trọng, không nói tới tình cảm, nhưng hắn có thẻ nhìn ra cô nương này có tình ý với hắn. Sau khi tra ra nàng cũng là nữ nhân thông minh, hắn đã quyết định cưới nàng.
Bởi vì không có tình cảm với thê tử, lại kéo nàng vào Minh Vương phủ nước sâu lửa bỏng này, Minh Nặc lòng mang áy náy cho nên ngoại trừ việc nhi nữ tình trường, hắn cơ hồ cho nàng hết thảy, không phải trọng dục Minh Nặc, thậm chí sau khi cưới vợ cũng giữ mình trong sạch.
Hắn không biết có phải do hắn đã cho quá nhiều hay không, cho nên làm cho thê tử hắn trở nên tham lam, làm nàng có khuôn mặt khả ố như hiện tại. Minh nặc thừa nhận, hắn có cảm giác tim đập nhanh đối với Tang Cơ Hủ, nhưng cảm giác này rất mông lung, sau khi Dạ Dao Quang nói cho hắn nàng là đào hoa kiếp của hắn, hắn liền chặt đứt.
Nhưng sau đó Miêu tộc có phản đồ, Tang Cơ Hủ đuổi tới Đế đô bị trọng thương, vừa lúc gặp hắn. Đã từng là ân nhân cứu mạng, hắn làm sao có thể coi như không thấy mà bỏ mặc. Hiện tại hắn đã hối hận rồi, lúc trước hắn đưa Tang Cơ Hủ về phủ đệ đã làm thê tử hắn nhìn thấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.