Chương trước
Chương sau
“Cái này gọi là gần đèn thì sáng.” Dụ Thanh Tập nhoẻn miệng cười, “Đợi ngày sau Chước Hoa tỷ tỷ cùng Minh Duệ hầu trở lại Đế đô, Chước Hoa tỷ tỷ có nhiều cơ hội tiếp xúc với Ngọc Yên sẽ biết, nói chuyện với Ngọc Yên cũng là một loại hưởng thủ.”
Nói xong Dụ Thanh Tập không khỏi cười thành tiếng, lúc chưa xuất giá, nàng cũng được mẫu thân dặn đi dặn lại, ngay cả phụ thân trong nhà cũng bị mẫu thân quản gắt gao. Mẫu thân đưa tới tay nàng không ít thứ, nhưng nàng hoàn toàn không dùng đi đối phó Thượng Ngọc Yên, ngược lại trong lúc nàng mang thai còn đem mọi chuyện nội quyến giao cho Thượng Ngọc Yên, vì thế mẹ của nàng chỉ thiếu chút tới cửa mắng nàng không có mắt nhìn.
Ngay cả Thái Tôn điện hạ nhà bọn họ lúc đầu cũng sợ hãi, sau lại thấy nàng không phải làm bộ, hơn nữa thường xuyên ở cùng Thượng Ngọc Yên, còn giả vờ ghen tị một hồi. Kỳ thật, có một số việc nếu không thể thay đổi, vậy phải học được cách tiếp nhận nó. Nàng không muốn ủy khuất chính minh hay người khác, có thể ở chung hòa thuận, cùng nhau nhẹ nhàng tự tại, nàng vì sao phải tự biến những tháng ngày sống về sau lục đục, chướng khí mịt mù?
“Ngươi không sợ sao?” Tín nhiệm của Dụ Thanh Tập với Thượng Ngọc Yên làm Dạ Dao Quang giật mình, rốt cuộc nữ nhi nàng sinh non cùng Thượng Ngọc Yên không thoát khỏi can hệ.
“Chước Hoa tỷ tỷ có thể liếc mắt đã nhìn ra, không bằng tỷ tỷ nói ta biết, ta có tin sai người không?” Dụ Thanh Tập ngược lại giống như tiểu nữ hài mang theo ý cười nhìn Dạ Dao Quang.
“Ngươi không tin sai người.” Dạ Dao Quang không thể không thừa nhận, Thượng Ngọc Yên chẳng những không mang đến cho Dụ Thanh Tập sầu khổ cùng phiền nhiễu, nàng ngược lại càng thêm thân thiết như tỷ muội, “Ta chỉ là đi hỏi nàng có hoài nghi đối tượng nào hay không.”
“Nàng thế nhưng không báo cho ta.” Dụ Thanh Tập giả vờ tức giận.
“Nói với ngươi làm gì, bụng ngươi cũng đã lớn, chuyện này muốn giúp cũng không thể vội, ngoại trừ để ngươi trong lòng bớt lo lắng, còn có thể thế nào?” Dạ Dao Quang nói xong liền đỡ Dụ Thanh Tập đứng lên, “Đi thôi, ta cùng ngươi tới hoa viên đi dạo chút.”
Mãi cho đến buổi tối, Dạ Dao Quang chờ qua giờ Dậu, Tiêu Sĩ Duệ lòng nóng như lửa đốt trở về. Kỳ thật hai năm không gặp, Tiêu Sĩ Duệ không có Ôn Đình Trạm bên cạnh đã thành thục hơn rất nhiều, từ người hắn đã tỏa ra mũi nhọn trữ quân. Nhưng nếu hắn biết giữ hình tượng mà không vọt tới, phanh gấp thiếu chút nữa ngã nhào, Dạ Dao Quang có lẽ sẽ càng vui mừng hơn.
“Lớn thế nào rồi, còn để thiếu chút nữa té nhào?” Dạ Dao Quang không khỏi ghét bỏ nói.
“Khụ khụ, ta dây không phải vì nghe nói Dao tỷ tỷ đã trở lại sao? Ta chính là hai năm không nhìn thấy tỷ rồi đó.” Có trời chứng giám, ngay từ lúc sáng hắn đã muốn trở về, đã dùng tới chiêu ngã bệnh, nhưng hoàng gia gia không biết làm sao, thế nhưng nói hắn ở lại nghỉ ngơi, làm hắn bị trì hoãn tới hiện tại.
“Đã là cha hai đứa nhỏ, không sợ Duyệt tỷ nhi nhà ngươi chê cười sao.” Dạ Dao Quang tiếp tục quở trách.
“Cười, cha…..” Quân Duyệt tuổi mụ đã ba tuổi, từng chữ nói rõ ràng, chẳng qua không thể nói quá nhiều chữ, nàng cong cong đôi mắt, tay nhỏ vỗ vỗ.
“Ai da, ngay cả Duyệt tỷ nhi cũng chê cười cha.” Tiêu Sĩ Duệ vẻ mặt cô đơn.
“Không, cười, cha.” Tiêu Quân Duyệt vội vàng dướn thân mình, muốn hướng vào lòng Tiêu Sĩ Duệ.
Tiêu Sĩ Duệ một tay đem nàng ôm vào trong ngực: “Duyệt tỷ nhi có đói bụng không, cha dẫn con đi dùng bữa!”
“Ha ha ha, ăn, ăn!”. truyen bjyx
Nhìn bóng dáng hai phụ tử đi hướng vào trong, Dụ Thanh Tập lộ ra nụ cười tươi thỏa mãn. Đứa nhỏ đầu tiên của nàng là nữ nhi, Tiêu Sĩ Duệ không những không ghét bỏ mà càng thêm yêu thương, Dụ Thanh Tập thực cảm kích.
Ngay cả Dạ Dao Quang cũng có chút hâm mộ, nhà bọn họ chỉ thiếu tiếng nói cười vui vẻ như vậy. Tuyên Khai Dương đã lớn, mấy năm cậu cũng không ở bên cạnh này, cho tới bây giờ nàng chưa từng chăm một hài tử trưởng thành.
Sau khi dùng bữa tối, Dạ Dao Quang đem sự tình nói cho Tiêu Sĩ Duệ, Tiêu Sĩ Duệ tất nhiên đạo nghĩa không thể chối từ, đảm bảo nhất định để Dạ Dao Quang nở mày nở mặt.
Nơi này dù sao cũng là Đông Cung, không phải Thuần Vương phủ ngày xưa, Dạ Dao Quang muốn nhân dịp cung chưa khóa cửa trở về. Tiêu Sĩ Duệ có lòng giữ nàng lại, nhưng Dạ Dao Quang cự tuyệt, lấy lý do có việc cần giải quyết, vì thế Tiêu Sĩ Duệ tự mình tiễn Dạ Dao Quang ra khỏi cổng cung.
Dọc đường đi, Dạ Dao Quang không khỏi nói với Tiêu Sĩ Duệ: “Tố Vi trúng vu thuật, cũng không nghiêm trọng, không nguy hiểm cho thai nhi. Ta hôm nay sẽ đi tìm căn nguyên, ngày mai nói cho ngươi kết quả, ngươi sống trong cung thật cũng không yên ổn.”
“Lại phải làm phiền Dao tỷ tỷ.” Tiêu Sĩ Duệ mày kiếm hơi nhíu, nói với Dạ Dao Quang.
“Mau trở về đi.” Dạ Dao Quang cũng xoay người, phất phất tay với hắn rồi biến mất trước cửa cung.
Tới nơi không có người, Dạ Dao Quang mới lấy ra xấp giấy Thượng Ngọc Yên cho nàng. Tổng cộng có ba phần, hai phần là những tin tức cơ bản người Ngưu gia, một còn lại là bản đồ Ngưu gia. Dạ Dao Quang nhìn ra được Thượng Ngọc Yên đã chuẩn bị thực đầy đủ, chỉ sợ nếu hôm nay nàng không tới, Thượng Ngọc Yên đã phái một người khác tới Ngưu gia.
Theo địa chỉ bên trên, Dạ Dao Quang rất nhanh tìm được Ngưu gia. Gia chủ Ngưu gia chính là viên ngoại lang Công Bộ, quan chính lục phẩm, cũng là con cháu hộ gia nghèo, tới hơn bốn mươi vẫn chỉ dừng chân ở lục phẩm, của cải trong nhà cũng không nhiều. Tiến vào trong tòa nhà nhỏ, nguyên bản cho rằng có rất nhiều nhân vật có địa vị ngọa trấn, nhưng Dạ Dao Quang bay một vòng ngoài sân viện, cũng không phát hiện nơi nào bất thường.
Hơn nữa vừa tiến vào bên trong, Dạ Dao Quang liền dễ như trở bàn tay phát hiện một cỗ khí âm sát. Theo cỗ khí âm sát này, Dạ Dao Quang tìm được một ám cách trong viện Ngưu gia.
Trong nháy mắt vừa mở cửa ám cách, sắc mặt Dạ Dao Quang biến đổi lớn.
Bên trong ám cách có một con rối, bộ dáng cũng không giống Dụ Thanh Tập, nhưng trên người nó thật có sinh thần bát tự Dụ Thanh Tập. Bởi vì Dạ Dao Quang có xem qua bát tự cho Tiêu Sĩ Duệ cùng Dụ Thanh Tập, cho nên nàng liếc mắt một cái liền nhìn ra. Nơi này cũng không phải nơi khí âm sát ngưng tụ, cỗ khí này phát ra từ một con rối âm tiểu đao.
Trên cây đao có ám văn hình vẩy cá, trên đao ẩn phiếm kim quang, cùng Thiên Lân trong tay Dạ Dao Quang thực giống nhau như đúc, nháy mắt này khiến Dạ Dao Quang hồi tưởng trong đó khi quăng vỡ chậu hoa trong phòng Liễu thị nhìn thấy Thiên Lân.
“Một cái hung huyệt nuôi hung khí cũng dọa ngươi như vậy?” Mị Lượng thấy bộ dáng ngây ngốc của Dạ Dao Quang không khỏi buồn bực. Nó tuy rằng đã thấy Thiên lân, nhưng Thiên Lân hiện tại cũng không như Thiên Lân ngày xưa, được Dạ Dao Quang nuôi dưỡng đã không còn hình dáng ban đầu.
Dạ Dao Quang một tay kéo người rối tới, nàng đang muốn mang đi, nhưng rốt cuộc nhịn xuống. Thuật pháp này cũng không cao minh, Dạ Dao Quang chỉ cần dùng ba lượng là có thể bài trừ, nhưng một khi bài trừ, tất kinh động tới người thi thuật. Nàng lúc trước cảm thấy Thiên Lân rất có thể có một bộ, không nghĩ tới mười mấy năm gặp lại, nguyên nhân cái chết của Liễu thị vẫn đang là khúc mắc trong lòng nàng cùng Ôn Đình Trạm, lần này có lẽ nàng có manh mối điều tra!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.