Chương trước
Chương sau
Suy nghĩ như vậy, Dạ Dao Quang cảm thấy Tiêu Sĩ Duệ thật đúng ngồi không cũng hưởng phúc Tề nhân*, những nữ nhân tốt đều được hắn thu về. Bất quá có người có phúc khí hơn người khác, chỉ có thể hâm mộ đố kỵ. Dạ Dao Quang cùng Bách Lý Khởi Mộng trong lòng đều có tâm sự, cho nên cùng nhau hàn huyên cả buổi.
Sau khi dùng bữa tối, thời điểm Dạ Dao Quang cùng phu thê Bách Lý Khởi Mộng chơi đùa với Trong Hàn Kỳ, Trọng Nghêu Phàm nói với Dạ Dao Quang: “Đệ muội, muội trở về nói với Doãn Hòa, Đế Đô bất bình, sóng gió sắp nổi.”
Thấy Trọng Nghiêu Phàm nói nghiêm túc, Dạ Dao Quang cũng thận trọng gật đầu, cũng không truy vấn rốt cuộc là sóng gió gì, lại trò chuyện thêm một lát rồi đứng dậy trở về trong viện của mình. Đi ngang qua Quan Tinh Đài, Dạ Dao Quang nổi lên hứng thú đi lên, nghĩ đến mấy lần cùng Ôn Đình Trạm đứng tại đây xem thiên tượng, không khỏi nhoẻn miệng cười.
“Tiểu sư muội nhìn thấy gì mà cười vui thế?” Trường Duyên cùng Trường Đinh, hai người cùng bước tới, vừa lúc nhìn thấy Dạ Dao Quang một mình ngồi ngước mặt lên trời, đôi tay chống cằm cười xán lạn hơn cả ánh sao trên trời.
“Đại sư huynh, nhị sư huynh.”Dạ Dao Quang xoay người từ trên lan can nhảy xuống, “Đã trễ thế này, các huynh tới đây là vì……”
“Không buồn ngủ, đã lâu chưa cùng sư đệ xem tinh tượng, nguyên nghĩ tới đây tâm tình.” Trường Duyên cười nói, “Lại không nghĩ sư muội vẫn chưa đi nghỉ.”
“Muội mới chơi chỗ Kỳ ca nhi trở về, đi ngang qua đây liền muốn lên xem. Vậy không quấy rầy nhị vị sư huynh, muội….”
“Nếu đã gặp nhau rồi, không bằng ngồi lại một lát, ta cùng sư huynh vừa lúc có chuyện báo cho sư muội.” Dạ Dao Quang chưa nói xong, Trường Đình đã mở miệng trước.
Nhìn nhìn hai người, Dạ Dao Quang hỏi: “Nhị vị sư huynh có gì cần chỉ bảo cứ nói.”
Trường Duyên có chút chần chờ, cuối cùng vẫn lên tiếng nói: “Sư phụ chỉ sợ ngày phi thăng không còn xa.”
“Chuyện này biết từ khi nào?” Chạm vào độ kiếp phi thăng chắc chắn có dự báo.
“Là lần sư phụ được sư muội tặng Kim liên tử.” Trường Duyên đáp.
Sau khi trở về từ Tây Vực, Thiên Cơ bởi vì xuất khiếu nên thân thể bị thương, sau đó dùng kim liên tử Dạ Dao Quang tặng, không nghĩ tới vừa mới hấp thu kim liên tử đã kéo tới lôi kiếp cảnh báo. Đây là sự tình lớn, những tông môn khác đều nhìn thấy, căn bản không thể nào giấu giếm, mọi người đều biết Thiên Cơ chỉ kém một chút nữa có thể độ kiếp phi thăng.
Bất quá cơ hội tiếp theo khi nào tới cũng không ai biết, tỷ như Hư Cốc ở thời điểm hai trăm tuổi liền chạm vào lá chắn, nhưng thời gian độ kiếp lại là năm ba trăm tuổi. Nhưng cũng có người nửa tháng sau khi trời giáng lôi kiếp có cơ duyên, cho nên  Duyên Sinh Quan từ giờ trở đi từng giờ từng khắc đều phải chuẩn bị tốt cho Thiên Cơ.
Mấu chốt là Trường Duyên là đại đệ tử nhưng tới hiện giờ cũng mới đạt tu vi Đại Thừa kỳ, nếu Thiên Cơ phi thăng thành công, chỉ sợ không ai có thể đủ áp chế Nguyên Đỉnh, cuộc chiến hoàng lăng chạm vào sẽ nổ ngay, Nguyên Đỉnh đã không thể chờ thêm.
Dạ Dao Quang nháy mắt nghĩ tới Nguyên Đỉnh, đây là sự tình thực đau đầu. Hiện giờ trong các đại tông môn, người có thể chống lại Nguyên Đỉnh chỉ có Thiên Cơ sư thúc, dưới tình huống như vậy, bọn họ cũng không biết tìm tới ai sau khi Thiên Cơ phi thăng để đề cử. Cứ cho hiện tại Trường Duyên tu luyện tới Độ Kiếp kỳ, nhưng Độ Kiếp kỳ này so với Độ Kiếp kỳ đã gần đỉnh có sự chênh lệch lớn a, chẳng lẽ phải dựa vào Phật môn?
Không đợi tự mở miệng nói ra suy nghĩ này, Dạ Dao Quang liền phủ định ý nghĩ mới chớm của mình. Phật môn có trách nhiệm cùng sứ mệnh của Phật Môn, Nguyên Đỉnh là tu đạo, không phải ma tu, cũng không phải phật tu, cho nên bọn họ muốn trốn cũng  không xong.
“Sư thúc nói như thế nào?” Dạ Dao Quang hỏi.
“Sư phụ nói chúng ta tạm thời đừng nóng nảy, sư phụ cho rằng ngày người phi thăng hiện tại cũng chưa thể biết.” Trường Duyên bất đắc dĩ nói, “Thậm chí còn nói với chúng ta, Hư Cốc sư bá cũng ba trăm năm mới phi thăng, sư phụ quyết định từ đây bế quan không ra, cho nên…….”
Nói tới đây, Trường Duyên khó xử nhìn Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm ở bên nhau lâu rồi, nàng thông minh cỡ nào, lập tức biết vẻ mặt khó xử của Trường Duyên cùng Trường Đình cùng bộ dáng không biết mở miệng thế nào là vì sao, nàng dở khóc dở cười: “Nhị vị sư huynh, chúng ta nếu là người một nhà, thì có chuyện gì mà người một nhà không thể nói ra. Muội hiểu được, ngày sau muội nhất định lại chọc tổ ong, tuyệt đối sẽ không tìm sư thúc tới cứu tràng. Nếu thật sự có chuyện khó xử lý, muội sẽ tìm sư huynh tương trợ.”
“Sư muội……” Hai người đều có chút xấu hổ.
Nhưng tình hình hiện tại thật sự không được lạc quan như vậy, cơ duyên bên ngoài quá dễ gặp, đặc biệt Dạ Dao Quang là người mang thể chất đặc biết, Trường Duyên cùng Trường Đình thực lo lắng, ngày ấy sư phụ đi tương trợ Dạ Dao Quang, sau đó sẽ không thể quay về, trực tiếp phi thăng.
Nếu không có sự tồn tại của Nguyên Đỉnh, đối với chuyện như vậy, bọn họ mừng còn chưa hết. Nhưng sự tình Nguyên Đỉnh một ngày chưa giải quyết, nếu sư phụ phi thăng, đến lúc đó không chỉ toàn bộ triều đình gặp tai họa, ngay cả bọn họ là người tu luyện thế ngoại cũng ảnh hưởng, lúc này đích xác chưa phải thời cơ tốt để sư phụ phi thăng.
“Đây là chuyện trái phải rõ ràng, nhị vị sư huynh có gì phải áy náy?” Trong lòng Dạ Dao Quang một chút không thoải mái đều không có.
Sự lo lắng của Trường Duyên là hoàn toàn chính xác, ngay cả Dạ Dao Quang cũng cảm thấy ngày nào đó nàng không chừng thật sư mang đến cơ duyên cho Thiên Cơ sư thúc, mà dẫn tới Thiên Cơ sư thúc không thể không trực tiếp phi thăng. Ngày sau chẳng những không thể dễ dàng xin Thiên Cơ sư thúc giúp đỡ, ngay cả trong ngoài Duyên Sinh Quan, tốt nhất không cần tham dự nhiều. Chính nàng cảm giác được mình là viên dị tinh, lúc trước lão nhân nhà nàng cũng bởi vì nàng mà phi thăng, chuyện này thật là….
“Sư muội yên tâm, phàm là sư muội gặp nạn, sư huynh dù liều cả tánh mạng này cũng sẽ bảo vệ sư muội.” Trường Đình đảm bảo.
Trường Duyên cũng đi theo gật đầu.
Dạ Dao Quang lại cười nói: “Hai vị sư huynh cũng không cần quá lo lắng cho muội, tuy rằng có một số chuyện với thể chất hiện tại muội không thể khống chế, nhưng bây giờ muội còn có Quảng Minh, muội có thể cầu tới Nguyên Ân đại sư cùng Ích Tây trưởng lão. Là đại sự, hai người họ sẽ không bỏ mặc muội.”
Nguyên Ân cùng Ích Tây dám tự mình đến Duyên Sinh Quan nói muốn con trai của nàng, tu vi của hai người so với Thiên Cơ sư thúc thấp hơn một chút, nhưng cũng không đến nỗi quá thấp. Tuy nhiên nói như vậy, nhưng Dạ Dao Quang vẫn quyết định trở về tận lực một chút, có thể bớt chuyện nào hay chuyện đó. Rốt cuộc bất luận là Thiên Cơ sư thúc, hay lão hòa thượng Nguyên Ân cùng Ích Tây trưởng lão, làm phiền tới bảo mệnh cũng đều không tốt.
Trở lại phòng, Dạ Dao Quang lại nghĩ tới sự tình nàng đáp ứng Ninh Anh còn chưa hoàn thành, hy vọng nàng có thể thuận lợi tìm được hậu nhân của Ninh Anh, đem Ninh Anh thả ra, với cấp bậc ma tu kia của Ninh Anh có thể dựa vào, nếu không….
Nguyên Ân cùng Ích tây một chuyến này không thể không chạy loạn.
Nhưng hiện tại nỗi sầu này cũng không có cách nào để phòng ngừa chu đáo, ông trời muốn an bài như thế nào tới đó rồi tình, cong mình tránh đi nó cũng sẽ tới, Dạ Dao Quang đơn giản cứ ngủ thêm chút, đi một bước lại tính một bước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.