Chương trước
Chương sau
Dạ Dao Quang lại không để ý tới lửa giận của Đào Đại, mà ánh mắt dừng trên người Ôn Đình Trạm, khóe môi chậm rãi giãn ra: “Đã từng, ta gặp gỡ một nam tử đối đãi với ta cực tốt, một nam tử vì ta ngay cả tánh mạng cũng không cần. Hắn không nói hắn có tình với ta, ta trước nay cũng không tin. Tuy rằng ta không tin hắn đối với ta có tình, nhưng ta tin hắn sẽ không hại ta. Nhưng chính người ta tín nhiệm cùng coi trọng như vậy lại lợi dụng ta, cuối cùng hại người ca ca duy nhất đối xử tốt với ta bị nát xương nát cốt, sống không bằng chết. Để huynh ấy không phải tiếp tục chịu đựng sự thống khổ, ta tự mình kết liễu sinh mệnh của huynh ấy….”
“Dao Dao……” Ngực Ôn Đình Trạm bỗng nhiên tê rần.
Hắn vẫn luôn biết Dạ Dao Quang có quá khứ, hắn cũng vẫn luôn muốn biết quá khứ của nàng có những chuyện gì, nhưng hắn nghĩ không thể có những chuyện đau xót, cho nên chưa bao giờ hỏi tới, thế nhưng hắn lại không tưởng được sự việc lại tàn khốc như vậy. Hắn liền không màng Đào Đại vẫn đang có mặt, đem Dạ Dao Quang ôm vào trong lòng, thấp giọng an ủi hắn: “Mọi chuyện đã qua, đã qua rồi.”
“Phải, đều đã qua, ta hiện tại có chàng.” Khóe môi Dạ Dao Quang khẽ nhếch, “Ta hiện tại đã có thể đối diện trực diện miệng vết thương, bởi vì ta đã có chàng là liều thuốc tốt nhất.”
“Sau đó thì sao?” Đào Đại nhìn chằm chằm Dạ Dao Quang.
“Sau đó…..” Dạ Dao Quang cười khẽ, “Sau đó ta phát điên đi tìm hắn, dùng tất cả mọi sức lực của ta đuổi giết hắn. Hắn có cha mẹ, có sư phụ, có huynh muội, nhưng ta chưa từng liên lụy tới bất luận tới một người nào, bởi vì đây là ân oán giữa ta và hắn.”
“Trảm thảo không trừ tận gốc, ngươi không sợ để lại hậu hoạn?” Đào Đại mỉa mai nhìn Dạ Dao Quang.
“Nếu sợ hãi bị trả thù, ta đã không đi giết hắn, mà phải quên đi nỗi thống khổ ta phải thừa nhận, sau đó co đầu rút cổ, chuyện gì cũng coi như chưa phát sinh.” Dạ Dao Quang nhàn nhạt nhìn Đào Đại, “Giết thân nhân của hắn, sư phụ của hắn còn có đồng môn, còn có bằng hữu, cha mẹ hắn còn có thân tộc, huynh mộ cũng có người khuynh mộ, giết được hết sao?”
“Đó là ngươi vô năng!” Đào Đại khinh miệt nói.
“Ngươi có thể, ngươi đã là tồn tại tối cao Tu chân giới, cũng đã không phải rơi vào nông nỗi như hôm nay.” Dạ Dao Quang mỉa mai trả lời, “Theo ý ta, cho dù là người đệ nhất trên Thiên vực, cũng chưa chắc không có một ngày rơi vào hiểm cảnh. Thực lực là tôn nghiêm không sai, nhưng thực lực không phải tùy ý làm bậy, coi rẻ các sinh mệnh khác. Nếu ngươi trở thành người đứng đầu Thiên vực, mà tất cả sinh linh đều là kẻ thù của ngươi, có phải ngươi muốn tru diệt tất cả sinh linh trên thế gian này sao? Sau đó ở đất trời rộng lớn, liền chỉ còn mình ngươi tồn tại, đây là năng lực mà ngươi muốn nói tới sao?”
“Ngụy biện!” Đào Đại phản bác không được Dạ Dao Quang, liền cười lạnh nói.
“Là ngụy biện, nhưng cũng là lẽ phải, ta chẳng cần phải nói lại với ngươi.” Dạ Dao Quang đạm thanh nói. “Ta là muốn ngươi nghe câu kia, thực lực không phải để tùy ý làm bậy, tùy ý quyết định nhổ bỏ quyền lợi được sống của sinh linh khác, đây là phẩm cách. Ngươi cùng Thả Nhân đại sư có ân oán gì đều là chuyện cá nhân của hai người. Nếu Thả Nhân đại sư để ngươi chịu đựng nỗi đau kịch liệt khi mất đi chí thân, ngươi bởi như vậy mà oán hận, hành động hiện tại của ngươi hiện còn không phải đem những thứ ngươi cảm thấy bất bình lại đi áp lên người bá tánh vô tội sao? Ngươi như vậy thì có khác gì? Chính ngươi còn như thế, kỹ không bằng người nên nhận mệnh, vậy ngươi dựa vào cái gì để hận? Dựa vào cái gì tác quái? Ngươi không cảm thấy nực cười à?”
“Ngươi thì biết cái gì!” Ánh mắt Đào Đại sắc bén nhìn Dạ Dao Quang.
“Ta cái gì cũng không biết.” Dạ Dao Quang lắc đầu, “Ta chỉ là suy đoán, Thả Nhân đại sư nhẫn tâm với ngươi, có thẹn trong lòng, nhưng không nói tới tình yêu nam nữ. Nếu Thả Nhân đại sư phá sắc giới, đại sư sẽ không có khả năng bước tới vị trí ngày hôm nay. Nếu đại sư không lựa chọn phụ ngươi, vậy chắc chắn sẽ làm ngươi bị liên lụy, để ngươi mất đi thứ quan trọng nhất. Mà ngươi đối với Thả Nhân đại sư có tình, lại là một nữ nhân phát điên, cho rằng Thả Nhân đại sư đối với tình cảm của ngươi lại làm như không thấy, để ngươi sinh chấp niệm, vì yêu mà sinh hận. Nếu lòng dạ ngươi chỉ có như vậy, ngươi không có khả năng tăng tiến tu vi. Bởi vậy, ta mới suy đoán giữa ngươi cùng Thả Nhân đại sư có một bức tường không thể vượt qua. Bức tường này làm đại sư áy náy, làm ngươi đối với đại sư yêu không thể, hận cũng không sâu đủ.”
Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm ở bên nhau đã lâu, cho dù nàng kiếp trước không phải người quá để tâm chuyện tình ái, nhưng dần dần có một số việc chỉ cần suy nghĩ một chút có thể hiểu ra, hẳn là gần đèn thì sáng, nàng cũng không biết rằng mình càng ngày càng trở nên nhạy bén, thông minh.
Đào Đại chật vật muốn quay đầu đi, hơi thở cả người nàng suy yếu, nhưng tựa hồ nhớ ra điều gì, biểu tình trên mặt phức tạp khôn kể, lại như cực lực ẩn nhẫn điều gì, tiếng nắm tay kẽo kẹt vang lên.
Gió lạnh rì rì thổi, đem đám mây u tối che đậy ánh trăng thổi tan, ánh sáng nguyệt hoa phóng xuống dưới, làm hơi thở xao động trên người Đào Đại lạnh xuống, hồi lâu Đào Đại mới mở miệng: “Ngươi nói không sai, giữa ta cùng hắn, chính là tánh mạng cha mẹ ta…..”
Đào Đại năm nay đã 30 tuổi, cha mẹ nàng đều là đào tinh, không biết trưởng thành trong Cống chùa khi nào, sau đó nảy mầm thành tinh linh tu luyện. Cha mẹ nàng đều là thổ địa thủ 1 phương, không làm bất luận chuyện gì thương thiên hại lí, bởi vì linh tu nên trời sinh đã biết, chỉ cần bọn họ không phạm sát nghiệt, bất luận kẻ nào hạ độc thủ với bọn họ đều phải trả giá thảm thống, vì thế cả nhà Đào Đại quyết tâm tu luyện sạch sẽ.
Cha mẹ Đào Đại nhìn Cống chùa ngày càng phát triển, sau đó là qua mấy đời chủ trì muốn mở rộng Cống chùa, nơi cha mẹ nàng ở vừa lúc trong phạm vi xây dựng, nhưng chủ trì đương nhiệm lúc đó là người từ bi, đã nhìn ra cha mẹ nàng có linh, không đành lòng làm hại, vì thế nhổ hai người ra rồi di chuyển tới hậu viện chùa,
Bởi vì chiếm đoạt nơi sinh trưởng của mẹ nàng, chủ trì đại sư thấy thẹn trong lòng, mỗi ngày đều sẽ ngồi thiên dưới bóng cây của cha mẹ nàng, cha mẹ nàng cũng bởi vậy nhận được lễ rửa tội của Phật pháp, tu luyện hóa hình người cuối cùng thành công. Trong một thời gian rất dài, cha mẹ Đào Đại được chủ trì đại sư Cống chùa che chở, không cho người khác gây khó dễ, cuộc sống rất vui vẻ, sau đó có Đào Đại giáng sinh.
Tăng nhân Cống chùa đều biết sau viện bọn họ có thụ tinh linh tu, Đào Đại từ nhỏ đã được cha mẹ dặn dò không thể rời khỏi phạm vi Cống chùa, nếu không sẽ nguy hiểm tánh mạng. Nhưng nàng rốt cuộc mang tâm tính hài tử, lại không như cha mẹ từng trải qua gió táp mưa sa, bởi vì được tắm gội Phật pháp mà sinh, thêm cha mẹ không tiếc cho năm mươi năm tu vi, nàng chỉ cần năm mươi năm liền hóa hình người, có thể nói được trời ưu ái.
Từ khi tóc để chỏm tới khi lớn lên, Đào Đại đều thường xuyên chạy tới chạy lui trong Cống chùa, bất luận lão sư tổ Thả Nhân đại sư hay là sư tổ đều vô cùng khoan dung với một nhà ba người bọn họ, ngay cả sư phụ Thả Nhân đại sư tiếp nối cũng vô cùng ưu đãi. Nguyên ban đầu cả nhà Đào Đại yên bình sống như vậy, thuận lợi tu luyện tới khi phi thăng là chuyện không thể nghi ngờ.
Hết thảy bởi vì Thả Nhân xuất hiện mà thay đổi…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.