Chương trước
Chương sau
“A Trạm, chàng nói đúng, muội càng ngày càng lo nghĩ rồi.” Dạ Dao Quang cũng phát hiện nàng ‘không tâm không phổi’ ngày trước đi đâu mất rồi, tựa hồ càng ngày càng thêm đa sầu đa cảm.
“Nàng không phải càng ngày càng đa cảm, mà tâm của nàng…..” Ôn Đình Trạm nắm tay Dạ Dao Quang, ấn ở trên ngực nàng, đôi mắt đen sâu thẳm phảng phất phát ra tinh quang lộng lẫy làm tim người ta đập nhanh, “Càng ngày càng nhiều vướng bận.”
Mà bên trong những vướng bận này, vị trí tối cao không gì sánh bằng chính là hắn. Đây là thành tựu cũng như vinh quang lớn nhất cả đời hắn, nghĩ đến đây, tim Ôn Đình Trạm tức khắc như được từng giọt sương sớm rót vào, từng giọt thanh mát như mật, ấm áp như lửa.
Nghỉ ngơi ở Tưởng phủ thêm một đêm, Dạ Dao Quang tính toán tới tộc đuổi thi, đã trì hoãn ở đây bốn ngày, mắt thấy ba ngày nữa tới niên quan, Dạ Dao Quang muốn cùng nhi tư cùng nhau đón tân niên, nhân lúc còn sớm mang theo Kim Tử đi giải quyết chuyện này.
“Ôn phu nhân, đây là một chút tâm ý nho nhỏ, mong rằng Ôn phú nhân chớ có từ chối.” Thời điểm Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm từ biệt, Tưởng Xương Hưng dắt toàn bộ người nhà tới tiễn đưa, tự mình đưa cho Dạ Dao Quang một cái tráp.
Dạ Dao Quang không từ chối, tiếp nhận lấy. Ánh mắt nàng dừng ở trên cổ phu nhân Tưởng Xương Hưng, một khối ngọc bội, đúng là miếng ngọc nàng đưa ánh sáng công đức Tưởng Nghị Mân vào trong: “Tưởng lão gia khách khí, ta mà từ chối thì thành bất kính.”
Đi được vài bước, sắp sửa bước qua cửa chính, Dạ Dao Quang quay người nói với Tưởng Xương Hưng: “Tưởng lão gia cùng chư vị dừng bước, để tam thiếu phu nhân tiễn ta ra, ta cũng có mấy câu muốn nói với nàng ấy.”
“Được được được, lão tam gia, ngươi tiễn Ôn phu nhân.” Tưởng Xương Hưng vội vàng nói.
Thu Tiểu Oản dẫn mấy người Dạ Dao Quang ra ngoài phủ đệ, bước xuống bậc thang, đi đến bên xe ngựa mới hành lễ với Dạ Dao Quang nói: “Ôn phu nhân, có việc gì phân phó?”
“Ngươi vì sao phải đem ngọc bội tặng cho bá mẫu?” Dạ Dao Quang nhẹ nhàng hỏi.
“Thỉnh Ôn phu nhân thứ lỗi. Hôm qua sau khi trở về, bá mẫu vẫn luôn thương tâm buồn bã, nhưng gì ăn vào đều nôn ra, Tiểu Oản biết nếu kéo dài sẽ ảnh hưởng sức khỏe. Bá mẫu tuổi đã lớn, không thể chịu nổi chuyện này, Tiểu Oản mới tặng lại ngọc bội khi chưa xin ý kiến phu nhân, Tiểu Oản tại đây xin phu nhân bỏ qua cho.” Thu Tiểu Oản cho rằng Dạ Dao Quang thấy đồ vật Dạ Dao Quang tặng cho nàng lại bị chuyển cho người khác nên không vui, trong lòng có chút sợ hãi vội vàng hành lễ bồi tội.
Dạ Dao Quang nâng đỡ nàng dậy: “Chẳng lẽ ngươi không tưởng niệm hắn sao? Ta nói rồi, đó là thứ duy nhất hắn để lại.”
“Ta tất nhiên cũng rất nhớ phu quân….” Thu Tiểu Oản ngừng trệ, nước mắt không kìm được chảy ra, “Nhưng cho dù ta khuynhtaam với chàng, chúng ta cũng vội vàng gặp gỡ, ngắn ngủi một ngày ở chung. Đó lại là mẫu thân của chàng, là người chàng tôn trọng nhất trên thế gian, là người đã phải trả giá nhiều nhất. Nếu trên đời này còn có một người có tư cách nhận vật thuộc về hắn, chỉ có thế là mẫu thân. Huống hồ, phu nhân nói qua nó có thể xu cát tị hung, ta cũng hy vọng phu quân trên trời có linh, phù hộ quãng đời còn lại của bá mẫu mọi việc thuận lợi. Nói câu có hơi bất kính, đợi cho bá mẫu….. Tiểu Oản tin ưởng, bá mẫu sẽ đem nó để lại cho ta, nếu đã là chuyện sớm hay muộn, Tiểu Oản hà tất nóng lòng nhất thời. Tiểu Oản hiện muốn giúp phu quân thực hiện nốt việc hiếu còn dang dở.”
“Ngươi là một nữ nhân tốt.” Dạ Dao Quang không thể không tán thưởng, “Khối ngọc bội kia có phù chú, nếu Tưởng gia các ngươi ngày sau gặp phiền toái, cầm nó tới phủ Minh Duệ hầu tại Đế Đô.”
Thu Tiểu Oản ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn Dạ Dao Quang, nàng hoàn toàn quên mất phép tắc, kinh ngạc nhìn người đang đứng cạnh Dạ Dao Quang vẫn luôn không nói một lời, Ôn Đình Trạm một thân ngọc đứng vững, tim nàng đập liên hồi.
Nhìn bộ dáng ngốc ngốc của nàng, Dạ Dao Quang không khỏi bật cười, rồi sau đó cùng Ôn Đình Trạm lên xe ngựa.
Thẳng đến khi xe ngựa đi được một hồi lâu, nhìn bóng dáng dần khuất, Thu Tiểu Oản mới lấy lại tinh thần đuổi theo hai bước, rồi sau đó quỳ xuống, hướng tới phía Dạ Dao Quang đi xa cung kính dập đầu.
“Dao Dao, tựa hồ thực thích Thu Tiểu Oản.” Ôn Đình Trạm ngồi ở trong xe ngựa, nhấc mành cửa nhìn về phía sau, vừa lúc có thể nhìn thấy hành động của Thu Tiểu Oản.
“Muội thực thưởng thức nàng, cũng thực…. kính nể nàng.” Mới mười sáu tuổi, liền nguyện ý vì một người thủ cả đời, đây là dũng khí đáng quý, cho dù thế gian này nữ nhân thủ tiết nơi nào cũng có, nhưng đại đa số đều là bị gia tộc ép buộc, hoặc sợ lời đồn đại, hay không còn lựa chọn nào khác, còn những người không hề có ý nghĩ phản kháng như nàng chỉ sợ không nhiều lắm, đây là sự quyết đoán của người làm nên đại sự, Dạ Dao Quang cũng không ngại giúp đỡ họ.
“Dao Dao liền chắc chắn nàng thủ được sao?” Ôn Đình Trạm một mạt ý cười hỏi.
“Chàng không tin vào ánh mắt của muội sao?” Trừ phi không phải người, nếu không, không có ai có thể lừa gạt đôi mắt của nàng. Tướng mạo cùng tính cách của Thu Tiểu Oản đều chân thật không giả dối, đối với tình yêu phá lệ kiên trinh. Nếu nàng chưa từng động tình với Tưởng Nghị Mân, Dạ Dao Quang không dám chắc chắn, nhưng nàng đã nảy sinh tình cảm với trượng phu đã mất của mình, bất luận ngày sau gặp gỡ nam nhân ưu tú tới mức nào, nàng đều sẽ nói một câu ‘tằng kinh thương hải nan vi thủy*’. (*Rose đã giải thích chương trước rồi nha)
“Dừng xe!” Bỗng nhiên Ôn Đình Trạm hướng bên ngoài quát cao giọng.
“Chàng muốn làm gì?” Xe ngựa dừng lại, thấy Ôn Đình Trạm mỉm cười nhảy xuống, Dạ Dao Quang vội vàng truy vấn.
“Nếu Dao Dao tin tưởng nàng ấy như thế, ta cũng không ngại giúp một lần.” Ôn Đình Trạm đứng ở trước xe ngựa quay đầu mỉm cười với Dạ Dao Quang, rồi sau đó hướng tới phía trước mà đi.
Dạ Dao Quang ngẩng đầu, lúc này mới nhìn đến thế nhưng là huyện nha Phượng Hoàng thành. Hiện giờ sắp niên quan, quan lại các nơi đều đã nghỉ phép, nhưng nha môn vẫn có người trông coi, Ôn Đình Trạm nghênh ngang đi vào, cũng không biết nói gì đó với nha dịch ngăn đón hắn, một trong hai nha dịch vội vàng chạy vào, hẳn là đi thông báo, một nha dịch khác cung kính mời Ôn Đình Trạm tiến vào trong.
Ngồi ở trên xe ngựa, Dạ Dao Quang nhìn khoảng không trong chốc lát, một người ăn mặc tùy ý vội vàng dẫn theo vài người chạy tới, bên cạnh hắn còn có nha dịch vừa rồi chạy vào thông báo. Đại khái qua thời gian một chén trà nhỏ, Ôn Đình Trạm được người nọ thái độ khiêm tốn tiễn ra cửa phủ nha, chính mình đi cùng tới bên xe ngựa.
“Đấy là tri huyện Phượng Hoàng Thành?” Dạ Dao Quang tuy miệng hỏi nhưng trong lòng đã có đáp án, cho nên cũng không đợi Ôn Đình Trạm đáp lại liền nói, “Chàng gặp hắn làm gì?”
“Đền thờ trinh tiết của Thu thị, với địa vị của Tưởng gia muốn trình báo, chị sợ phải nhả một miếng thịt lớn mới thành, ta vì bọn họ cho một miếng thịt.” Ôn Đình Trạm cười với Dạ Dao Quang.
“Chàng không sợ bại lộ thân phận?” Dạ Dao Quang nhíu mày.
“Ha ha ha ha, Dao Dao, ta cần gì phải lấy tên tuổi của ta.” Ôn Đình Trạm cười khẽ, hắn nâng tay nàng lên, duỗi thẳng ngón trỏ treo một khối ngọc bội, ngọc bội xoay tròn, nhưng mặt trên khắc một chữ độc nhất thực rõ ràng.
“Chàng dùng danh nghĩa Đơn Cửu Từ!” Khó trách không dẫn theo nàng cùng đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.