Chương trước
Chương sau
“Nghe ý tứ này của ngươi, là muốn ta ngày sau để cho ngươi sử dụng?” Thanh âm của Mị không tốt, thậm chí ẩn hàm phẫn nộ, “Quả nhiên không có lợi thì không dậy sớm, người tu luyện các ngươi lúc nào cũng thích ra vẻ đạo mạo.”
“Trước nay chỉ thấy nữ nhân lắm mồm, không nghĩ tới nam nhân cũng thế.” Ngày hôm trước mới nói nàng khống giống những người tu luyện bình thường, lúc này lại thay đổi thái độ, Dạ Dao Quang cười nhạo nói, “Ta đã quên, ngươi không phải nam nhân.”
“Ngươi ——”
“Ta không rảnh cùng ngươi múa mép khua môi, ta không cần sử dụng ngươi, cũng không muốn mang theo thứ người không phải người quỷ không phải quỷ rước lấy họa vào thân. Tạm thời chưa tìm được chỗ cho ngươi đi, vậy trước ngươi cứ đi theo ta,” Dạ Dao Quang ngắt phẫn hận của nó, “Đừng có ý đồ cò kè mặc cả, ngươi không có tư cách. Ngươi nếu không muốn, ta liền phong ấn ngươi tại nơi này, nơi thái dương ta cũng sẽ phong ấn, người ở đó mà chờ người tiếp theo phát hiện ra rồi cứu ngươi. Ngay cả quỷ hồn Tưởng Nghị Mân, ta cũng đã cùng người Tưởng gia thương lượng, ngươi nếu tức giận muốn giết muốn nuốt cũng được, ta đang cần một lý do đem ngươi tru diệt.”
Đánh cuộc trong lòng, Dạ Dao Quang hy vọng gia hỏa này không muốn, nàng liền đem nó phong ấn, ngày sau kết cục thế nào là do tạo hóa của nó. Có hồn phách Tưởng Nghị Mân trong tay nó, gia hỏa này đích xác cũng không phải quỷ hồn, cũng không lây dính sát nghiệp. Dạ Dao Quang chính là không muốn thả nó ra, càng không muốn đem theo nó bên người.
Câu này làm Mị lập tức an tĩnh, Dạ Dao Quang suy đoán nó đang cân nhắc, nàng cũng không thúc giục mà nói: “Ta sẽ ở lại chỗ này mấy ngày, ngươi có thể cặn kẽ suy xét, nếu không nguyện ý rời đi, trước khi ta đi Tương Tây nói ta là được.”
Nói xong Dạ Dao Quang liền đứng lên cùng Ôn Đình Trạm chuẩn bị rời khỏi nơi này, hai người đang muốn mở cử, thân ảnh Mị trôi đến: “Khoan đã, ngươi nói trước, nếu ta đi theo ngươi, ngươi đối đãi ta thế nào?”
“Ta chỉ phụ trách trông chừng ngươi, chỉ cần ngươi không làm xằng làm bậy, thương hại người vô tội, những thứ khác đều là ngươi tự do.” Dạ Dao Quang dừng bước chân xoay người, “Bất quá, ngươi nếu tự chọc vào tai họa hoặc gây phiền toái, ta tùy theo tình huống mà định.”
“Cái gì gọi là tùy tình huống mà định?”
“Nếu người sai là ngươi, ta tất nhiên khoanh tay đứng nhìn. Nếu ngươi không sai, ta đương nhiên dưới khả năng cho phép hộ ngươi chu toàn.” Dạ Dao Quang đạm thanh nói, “Nếu quá sức của ta, ngươi cũng chỉ có thể nhận mệnh. Cho nên, ra ngoài có nguy hiểm, muốn tự do cũng cần cẩn thận.”
“Ngươi sao mà lãnh đạm như thế.” Mị gào to chỉ trích.
“A!” Dạ Dao Quang phát ra một trận cười lạnh, “Ta lãnh đạm? Ngươi cùng ta không thân chẳng quen, ta thả ngươi ra bất quá là một hồi giao dịch, nếu không vì hồn phách một người vô tội ở trong tay ngươi, ta sẽ cùng ngươi cò kè mặc cả sao? Sớm bảo ngươi cứ việc chui ở trong hang ổ, không có khuy ký ngươi, dùng pháp bảo của ta bắt ngươi đã là ta nhân từ. Thả ngươi ra tới, nhìn ngươi không làm việc ác là trách nhiệm của ta, nhưng ta không có nghĩa vụ bảo hộ thân mị của ngươi an toàn, ngươi là gì của ta? Như thế nào, làm Mị lâu như vậy, cho rằng chính mình đời trước không phải người sao? Đã đã quên nhân thế là như thế nào sao?”
“Ta……” Mị bị Dạ Dao Quang nói không còn lực lật lại, bực bội nói, “Năng ngôn thiện biện*, ta cam bái hạ phong. Ngươi nói hiện nay không biết nên đưa ta đến nơi nào, vậy ngươi tính toán ngày sau đem ta đưa đến nơi nào?”
*Năng ngôn thiện biện: nói năng hùng hồn, không có gì để phản bác.
“Ta hỏi ngươi vấn đề này, hồn Tưởng Nghị Mân là ngươi ngưng tụ?” Dạ Dao Quang bỗng nhiên mở miệng hỏi, Tưởng Nghị Mân uổng mạng, người như vậy sau khi chết cực ít trường hợp không vào luân hồi, Dạ Dao Quang mới có suy đoán này.
“Như thế thì sao?” Mị thừa nhận, “Ta đây cũng không phải làm việc thiện, ngươi xem hắn đột nhiên mà chết, chết không minh bạch. Ta vì hắn ngưng tụ hồn phách, còn có thể đủ để hắn chia tay phụ mẫu. A, đúng rồi, hắn hiện tại còn tức phụ mới cưới, còn có thể nhìn bộ dáng tức phụ của hắn ra sao.”
Dạ Dao Quang trợn trắng mắt, đây là tên Mị không biết xấu hổ: “Nếu ngươi bị hai cực trói buộc cũng có thể dựa vào một hơi thở tục hồn cho hắn, tu vi của ngươi chỉ sợ cao hơn ta.”
Người bình thường đều là sau khi chết qua đầu thất* (bảy ngày) mới có thể hạ táng, bảy ngày này hồn người chết hoặc là ngưng tụ trở thành quỷ, hoặc là tan biến. Dạ Dao Quang hỏi qua người Tưởng gia, vì không muốn mẫu thân Tưởng Nghị Mân thương tâm, ngày thứ tám hạ táng, có lẽ thời cơ tốt, vừa lúc Mị lợi dụng không gian, mượn nơi thái âm đem quỷ hồn Tưởng Nghị Mân ngưng tụ lại. Nhưng chuyện như vậy đều không dễ dàng, theo lý thuyết lúc ấy thần hồn Tưởng Nghị Mân hẳn đã trên đường tiến vào luân hồi, mà Mị lại có thể dùng sức lực của bản thân đoạt người của Diêm Vương, tu vi này không cần phải nghĩ.
Nơi song cực, lợi dụng thích đáng, Độ Kiếp kỳ cũng có thể phong ấn. Đây lại là hai cực thiên nhiên hình thành, chỉ bằng một quỷ hồn bạc nhược phàm phu tục tử, có thể bám vào thần thức chui ra, lực lượng bản thân nó ắt sâu không lường được, đây cũng là lý do thứ nhất Dạ Dao Quang có chút không muốn thả nó ra.
Nhưng dù bỏ mặc nó, quỷ hồn Tưởng Nghị Mân nàng cũng không thể cứ như vậy bỏ mặc. Gia hỏa này tất nhiên sẽ không bỏ qua thần hồn Tưởng Nghị Mân, nhưng nó không giết, dựa vào nguyên tắc sống của mình, nàng cũng sẽ không nhằm vào một sinh linh sạch sẽ. Chờ nàng rời đi, gia hỏa này không chừng lại lợi dụng Tưởng Nghị Mân chạy ra. Muốn nó không ra nữa, chỉ còn cách phong ân, đây là kết thù a. Đến lúc đó thứ này lại được cơ duyên, không chừng chạy ra sẽ tìm nàng trả thù. Nàng không sợ địch nhân, cũng không sợ địch nhân cường đại, nhưng loại thù hận có thể tránh thì tội gì không tránh? Nghĩ tới nghĩ lui, cân nhắc đắn đo, mặc dù thả nó ra, những ngày sau không thể biết trước, nhưng Dạ Dao Quang cảm thấy đây là phương pháp tốt nhất.
“Ngươi có biết ta ngưng tụ tinh hoa u nguyệt bao nhiêu năm không?” Mị không thể không khoe nói, “Ở nơi hai cực hình thành, chỗ ta an táng chính là nơi âm suy, huyệt mộ của ta còn có một viên u dạ minh châu, vừa lúc quan tài của ta ở trên. Nó nguyên bản chính là một pháp khí, sau khi được tẩm bổ âm khí, tất cả tinh hoa u nguyệt đều ngưng tụ tại linh đài của ta, lúc này mới có ta ra đời. Sau khi ta có linh thức, miếng đất kia mới dần dần vào nơi hình thành hai cực. Nơi ta hạ táng mới từ nơi âm suy thành nơi thái âm. Tuy rằng nhờ vậy ta tu luyện ngày càng nhanh chóng, nhưng ta vẫn bị hai cực trói buộc. Tu vi của ta đã không thể tính theo tu vi của các sinh linh bình thường.
“Tái kiến*.” Dạ Dao Quang quyết đoán ném ra hai chữ này, liền xoay người muốn đi.
*Tái kiến: hẹn gặp lại.
Mị vội vàng dán ở trên cửa: “Ta tu vi cao, đi theo ngươi ta còn chưa từng cảm thấy ủy khuất, ngươi cớ gì ghét bỏ ta!”
“Ngươi vênh váo tận trời như vậy, ta áp chế không được ngươi, ta cũng không quen ai có thể áp chế ngươi, ta làm sao còn dám thả ngươi ra? Đây không phải tự ngược sao?” Dạ Dao Quang ngoài cười nhưng trong không cười nói.
“Khụ khụ……” Thấy Dạ Dao Quang dứt khoát xoay người, Mị vội vàng hét lên, “Ta không phải còn chưa có thân thể sao, không có thân thể ta làm sao thi triển pháp lực……”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.