Chương trước
Chương sau
Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm theo Tưởng Xương Đức đi Tưởng gia. Là một thương hộ giàu có ở Phượng Hoàng thành, tòa nhà của Tưởng gia đặt ở thành đông, ước chừng chiếm nửa con phố, bên trong cũng thực gây chú ý, một hoa viên cây cối tinh xảo, nhưng rất nhiều nơi kỳ thật phạm vào kiêng kị, chẳng qua chưa nghiêm trọng đến liên lụy thánh mạng, Dạ Dao Quang cũng tùy ý nhắc nhở hai câu, có nghe hay không, có nặng hay không thì là việc của chính bọn họ.
“Đại ca, vị phu nhân này họ Dạ…..” Tưởng Xương Đức dẫn Dạ Dao Quang tới trước mặt Tưởng Xương Hưng, sau khi giới thiệu liền ghé sát tai Tưởng Xương Hưng nói, “Là một đại tiên nhân.”
Tưởng Xương Hưng nhìn Dạ Dao Quang, đầu quay qua Tưởng Xương Đức nhìn với ánh mắt hoài nghi, thấy Tưởng Xương Đức liên tục gật đầu, bộ dáng còn muốn giữ kín như bưng liền khách khí hành lễ: “Dạ tiên cô, mời ngồi.”
“Ngồi thì không cần, sắp xếp cho phu thê chúng ta gian phòng nghỉ tạm là được. Chuyện nhà ngươi như thế nào ta đều đã biết, tới tối sẽ giúp các ngươi giải quyết.” Dạ Dao Quang đạm thanh nói, ánh mắt chuyển qua nhân thân Thu gia cùng theo bọn họ trở về, “Tưởng đại lão gia, hiện nay hẳn nên đem chuyện này giải quyết thỏa đáng.”
Tưởng Xương Hưng nhìn ba người nhà Thu gia, không cần phải nói cũng biết đã xảy ra chuyện gì, hắn có chút mệt mỏi nói: “Chuyện này, nguyên bản cũng là Tưởng gia chúng ta không giữ đạo lý, nếu tiên cô có thể giúp chúng ta bài ưu giải nạn, chuyện này như vậy từ bỏ. Những sính lễ cùng kim tiền Tưởng gia đưa đến Thu gia coi như bồi thường, các ngươi mang theo nữ nhi về nhà đi.”
Dạ Dao Quang cảm thấy Tưởng Xương Hưng làm người cũng không tệ lắm, hai lão gia Thu gia cũng vui mừng khôn xiết, chuyện này không mất gì lại được vàng thật bạc thật, nằm mơ chỉ sợ cười mà tỉnh.
Lại không nghĩ đến, Thu cô nương lại bịch một tiếng quỳ gối trước mặt Tưởng Xương Hưng: “Thu thị là người Tưởng gia, ngoại trừ Tưởng gia ta chỗ nào cũng không đi.”
Ai cũng không nghĩ tới Thu cô nương thế nhưng sẽ nói ra như vậy, mọi người đều hoảng sợ, Tưởng Xương Hưng lấy lại bình tĩnh nói: “Nha đầu Thu gia, Tưởng gia chúng ta hảo tâm thả ngươi về nhà, ngươi đây là ý gì?”
“Tưởng lão gia, Thu thị muốn hỏi mấy vấn đề.” Thu cô nương vẫn quỳ thẳng tắp ngẩng đầu.
“Ngươi hỏi đi.”
“Thu thị cùng Tương thiếu gia có phải đã đổi thiếp canh?” Thu cô nương hỏi vấn đề thứ nhất.
*Thiếp canh: bước đầu của việc hỏi vợ, trao đổi thiếp có ghi tên tuổi hai bên.
“Chuyện này…..” Là một thế hệ tương đối thường thấy ở Tương Tây, cho nên cũng ngày càng được chú ý. Tưởng gia là nhà có tiền, tự nhiên sẽ không làm qua loa cho xong, đổi thiếp canh, hợp bát tự đều tuyệt là lưu trình không thể thiếu.
“Từ xưa đến nay, thiếp canh đã đổi chính là phu thê, Thu thị đã là người của tam thiếu gia Tưởng gia.” Thu cô nương cương quyết nói, “Hảo nữ không gả nhị phu. Thu thị muốn hỏi Tưởng lão gia vấn đề thứ hai, thiếp canh Thu thị cùng tam thiếu gia đã được lưu tại nha môn, Thu thị nếu về nhà, dùng cái gì để tái giá?”
“Ngươi….” Tưởng Xương Hưng bị hỏi á khẩu không trả lời được, dừng lại lúc lâu mới nói, “Tại nha môn có hai biện pháp, chuyện này là Tưởng gia ta không trọn đạo lý trước, tất nhiên Tưởng gia chúng ta phải tới nha môn xóa tích. Hoặc là, Tưởng gia chúng ta có thể cho ngươi một bức thư hòa li*…..”
*Hòa li: Đơn ly hôn.
“Đơn hòa ly cần phải hai bên nam nữ cam tâm tình nguyện, Thu thị không muốn hòa li.” Thu cô nương kiên định nói, “Quý phủ nếu cho hưu thư, thất xuất* giữa ta cùng tam thiếu gia, chết không xếp vào trong đó, còn lại sáu điều Thu thị còn chưa vi phạm, Tưởng gia không thể hưu thê.”
*Thất xuất: bảy cớ để bỏ vợ trong thời phong kiến: Không con, dâm, không thờ cha mẹ chồng, lắm điều, trộm cắp, ghen tuông, bị bệnh khó chữa.
“Nha đầu chết tiệt kia, ngươi nói hươu nói vượn gì thế!” Mẹ kế Thu cô nương bàn tay dày nặng chụp lên người nàng, bà còn đang trông cậy vào số tiền bán nữ nhi cơ mà.
Thu cô nương nhận một cái tát, không né tránh, vẫn cố chấp như cũ nhìn Tưởng Xương Hưng, đối với Tưởng Xương Hưng cung cung kính kính dập đầu lạy ba cái: “Tưởng lão gia, Thu thị nguyện ý cả đời vì tam thiếu gia ăn chay niệm phật cung phụng hương khói. Nếu Tưởng lão gia không đành lòng để tam thiếu gia tuyệt hậu, nguyện ý từ dòng bên quá kế một đứa nhỏ thay tam thiếu gia truyền thừa huyết mạch, Thu thị nguyện ý dốc lòng dạy dỗ. Thu thị nguyện ý thay thế tam thiếu gia làm trọn người con hiếu đạo. Chỉ cần Tưởng gia thừa nhận Thu thị là con dâu, Thu thị lập tức hướng nha môn lập đền thờ trinh tiết, cả đời này sinh là người Tưởng thiếu gia, chết là quỷ Tưởng gia.”
Lời Thu cô nương nói làm tất cả mọi người cả kinh.
Dạ Dao Quang biết đền thờ trinh tiết ở thời đại này cùng các đời lịch đại khác không giống nhau, bởi vì Thái Tổ chủ trương đồng ý cho quả phụ tái giá, cho nên những người muốn thủ trinh tiết ngày càng ít, đền thờ trinh tiết cũng không phải tiêu chí khen ngợi nữ tử giữ thân mình cho trượng phu đã chết nữa mà biến thành một loại kiên trinh khí tiết, một loại thâm tình quyết chí không thay đổi.
Đền thờ trinh tiết không hề được ngợi khen từ triều đình, mà người nguyện ý tự mình đi thỉnh. Một khi thỉnh đền thờ trinh tiết, đời này liền không thể quay lưng với nhà chồng, không chỉ chính bản thân không thể phản bội trượng phu, ngay cả tâm cũng không thể thẹn với gia tộc, nếu không, liền phải chịu cực hình mà chết.
Cho nên, đền thờ trinh tiết thời đại này thực đáng để người ta tôn kính. Hơn nữa, một tòa đền thờ trinh tiết đối với một gia mà nói cũng không phải sự châm chọc quả phụ, mà là một loại tự hào cùng vinh dự.
Dạ Dao Quang lúc này mới đánh giá cô nương nhìn trông gầy yếu suy nhược kia, quả thực ngũ quan nàng rất mỹ lệ, nhưng vì thiếu ăn nhiều ngày nên sắc mặt tái nhợt, nhìn vào những vết sẹo lồi lõm trên mu bàn tay, vừa thấy đã biết phải làm không ít việc nặng, cùng gương mặt thanh tiên của nàng đối lập. Nghĩ đến phụ thân nàng cùng mẹ kế vì tiền tài có thể đem nặng tặng cho người ta chôn sống, chỉ sợ nàng đã nản lòng thoái chi, nhưng lại không muốn trốn tránh tự sát.
Nhìn một nữ tử nghèo khó không được quan tâm giáo dưỡng tỉ mỉ, thế nhưng có cốt khí như vậy không nói, chỉ dựa vào hai câu hỏi của nàng, cũng đủ làm Tưởng gia tâm động. Thứ nhất, nàng có thể giáo dưỡng đứa nhỏ nhận nuôi cho vong phu, làm hương khói truyền thừa. Thứ hai, nàng có thể mang lại vinh dự cho Tưởng gia. Vinh dự này tất nhiên Tưởng gia muốn, về sau địa vị của nàng ở Tưởng gia cũng sẽ có vị thế nhất định. Gia đình như vậy lại có nữ tử này, Dạ Dao Quang không thể không dụi mắt mà nhìn.
Quả nhiên sau lời nói của nàng làm Tưởng Xương Hưng động tâm, hắn nhìn kỹ người đang quỳ gối rõ ràng khuôn mặt nghèo túng nhưng từ trong xương cốt toát ra như một nữ tử giàu có: “Theo ta được biết, Thu gia tựa hồ chưa bao giờ cho nữ nhi đi học.”
Ngụ ý, chính là nàng là nữ tử chưa được tiếp cận học vấn nhưng có kiến thức như vậy, thật sự rất kỳ quặc.
Thu cô nương trong lòng có chút kích động, nàng biết đây là một tín hiệu, một tín hiệu Tưởng Xương Hưng nhìn trúng nàng vào Tưởng gia, nàng nỗ lực ngăn khát vọng cùng tha thiết của mình, để mình trả lời thực bình tĩnh: “Thu thị mười hai tuổi bị đưa vào trường học nữ tư thục giúp việc bếp núc, nếu có cơ hội liền sẽ ra đứng ngoài nghe lén tiên sinh giảng bài.”
Chuyện này ít nhiều do bà mẹ kế lòng dạ hiểm độc, luyến tiếc không đem nàng bán vào thanh lâu được, trông cậy nàng về sau có thể gả vào gia đình giàu có làm thiếp, nhưng lại không muốn nàng ở nhà ăn uống đầy đủ. Nghe người ta nói trường học nữ nhận người, liền cường thế đem nàng đưa vào. Nàng ở nữ học bốn năm, mỗi tháng tiền công đều rơi vào túi mẹ kế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.