Chương trước
Chương sau
Yêu căn kia là nàng đã hao phí lượng lớn tu vi để dịch ra, ban đầu nàng tính toán dùng để che dấu khí tu luyện của bản thân. Nguyên bản cho rằng Tu Tuyệt đã lấy đi chữa thương, lại không nghĩ đến hắn không sử dụng. Ngoại trừ thứ này, sẽ không có thứ gì lây dính hơi thở của nàng mà còn trong tay Tu Tuyệt, cũng khó trách Càn Dương ngốc tử dễ dàng mắc mưu.
“Hắn quả nhiên ý đồ muốn chúng ta gánh tội thay.” Nghĩ đến đây, mày đẹp Dạ Dao Quang dựng ngược, “Hắn tất nhiên tính toán nhốt Càn Dương lại để đưa người Ma môn tới, làm muội cùng người Ma môn phát sinh xung đột, kéo dài thời gian của hắn.”
“Không.” Ôn Đình Trạm lại phủ định nói, “Hắn hẳn là muốn giữ Tiểu Dương lại, điều nàng ra khỏi Hàng Châu đi tìm Tiểu Dương.” Dừng một chút, Ôn Đình Trạm ý vị thâm trường nhìn Dạ Dao Quang, “Để không chọc giận nàng, cũng để thuận tiện cho nàng tìm Tiểu Dương, cho nên chắc chắn sẽ nhốt Tiểu Dương ở nơi quen thuộc với nàng.”
Nơi nàng quen thuộc? Hồ nước!
Dạ Dao Quang bỗng nhiên nghĩ đến nơi này, chẳng lẽ chính là hồ nước nàng mang theo Tu Tuyệt trốn tránh người Ma Cung đuổi giết? Lúc ấy nàng đã cảm giác được bên trong hồ nước có khí Ngũ hành chi thủy dư thừa, nhưng nàng cũng không miệt mài tìm hiểu. Đầu tiên, có thể hình thành Ngũ hành chi thủy có lẽ do hoàn cảnh địa lý, tiếp theo, nàng lại không thiếu bảo vật, không thể đụng cái gì liền lấy cái đó, chỉ cần không phải thứ không thể thiếu, nàng cũng không miễn cưỡng, tùy duyên vẫn tốt hơn.
“Hạt châu này là ở bên trong hồ nước tìm được?” Dạ Dao Quang nhìn chằm chằm Càn Dương.
Càn Dương gật đầu: “Đúng vậy, hắn đem đồ nhi nhốt ở hồ nước, đồ nhi căn bản ra không được, chỉ có thể đi sâu vào bên trong…..”
Sau đó Càn Dương chui sâu vào trong hồ nước phát hiện, đáy hồ cùng một nơi khác liên thông. Đó là một cái thạch động, thạch động rất đơn giản, bởi vì do một vị tu luyện giả ngàn năm trước chuẩn bị phi thăng đã tu luyện ở đây. Nhưng vị chân quân kia độ kiếp thất bại, pháp khí thủy linh châu của nàng liền lưu lại, được nàng dùng hộp băng khí Ngũ hành chi thủy bảo quản, chờ đợi người có duyên.
“Ngươi là người có duyên sao?” Dạ Dao Quang mắt trợn trắng, còn không phải chiếm thiên sủng của ông trời.
Càn Dương một thân khí cương dương, đây lại không phải hỏa linh châu, dùng ở trên người Càn Dương chỉ có tác dụng khắc hắn.
“Sư phụ của ta là người có duyên.” Càn Dương vội vàng nịnh nọt, “Thứ này đồ nhi liền mang về tới kính hiến cho sư phụ.”
“Thứ này xem ra thật sự là thủy linh châu.” Hai ngón tay Dạ Dao Quang nâng viên châu lên chuyển động, cẩn thận quan sát, “Muội đi viết thư cho Vô Âm, hỏi xem Qua Vụ Hải rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”
Thế gian này sao lại có thể tồn tại hai viên Thủy linh châu.
“Hà tất phải vậy?” Ôn Đình Trạm giữ tay Dạ Dao Quang lại, “Là chuyện nhà người khác, nàng đi hỏi đến tột cùng không được tốt, vả lại Qua cô nương hiện tại là nữ tử đã xuất giá, chuyện này nàng chỉ cần báo Qua cô nương, nói nàng tìm được một viên Thủy linh châu là được.”
“Cũng đúng.” Dạ Dao Quang cảm thấy như vậy tốt hơn, liền đi viết tin cho Bé ngoan truyền tới Phiêu Mạc Tiên Tông.
Rồi sau đó nàng cầm lấy Thủy linh châu, đột phát ý tưởng đem Thủy linh châu ném vào bên trong chậu hoa. Thủy linh châu vừa tiến vào chậu hoa tức khắc tản ra một tầng hàn vụ, sau đó Dạ Dao Quang trong nháy mắt nghe tiếng “tư, tư, tư…” phát ra, khối băng nhanh chóng lan ra toàn bộ chậu hoa làm đông cứng cả chậu, Tiểu Liên phảng phất như một bông hoa bằng pha lê.
“Ai da~~” Dạ Dao Quang vội vàng muốn đi cứu cá âm dương cùng hoa của nàng, kết quả bị một xúc tua đông lạnh làm nàng phát đau. Dạ Dao Quang vận khí muốn làm tan lớp băng trên hoa, đáng tiếc khí Ngũ hành của nàng không dùng được, chỉ có thể hô ra bên ngoài một tiếng, “A Trạm, chàng mau đem Dương châu cho muội!”
Đang hỏi Càn Dương chi tiết sự tình, Ôn Đình Trạm nghe thấy tiếng Dạ Dao Quang sốt ruột gọi, bước nhanh mà đến. Vừa lại gần thấy chậu hoa bị đóng băng, Ôn Đình Trạm chạy nhanh đem Dương châu đưa cho Dạ Dao Quang.
Lòng bàn tay vận khí, Dương châu huyền phù đối diện với chậu hoa, tay kia Dạ Dao Quang thúc giục khí Ngũ hành, Dương châu tức khắc xoay tròn lên, phát ra ánh sáng hoa mỹ. Sắc quang hỏa hồng tăng vọt, đầu ngón tay Dạ Dao Quang biến động, dẫn động khí Ngũ hành phát ra thành thanh âm thực chất. Bàn tay nàng vung lên, sức gió thật lớn đem khí cương dương của Dương châu thổi tới hướng chậu hoa, ngọn lửa sắc quang kia bao bọc lấy chậu hoa đang đóng băng, liền nghe được tiếng “tư, tư, tư…”, Dạ Dao Quang còn chưa kịp mừng, tức khắc ngọn lửa thu lại, biến mất đến sạch sẽ.
“Thế nhưng lại bị hấp thu!” Dạ Dao Quang không tin cỗ khí chí dương mãnh liệt chỉ có thể vây trong chốc lát, cuối cùng bị hấp thu vào, “Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
Dạ Dao Quang nóng nảy, bên trong là sinh linh của Tiểu Liên cùng âm dương cá a, chẳng nhẽ lại bị hành động vô tình của nàng mà bị chết. Dưỡng hoa lâu ngày như vậy, Dạ Dao Quang vẫn luôn muốn dưỡng nó tới khi hóa thành hình người.
“Dao Dao đừng vội, ta nhìn có vẻ như chúng chỉ bị đông cứng mà thôi.” Ôn Đình Trạm vội vàng trấn an Dạ Dao Quang, “Nàng trước hết nghĩ biện pháp, chúng nó hiện tại chưa có việc gì.”
Dạ Dao quang gật đầu lung tung, liền nhẹ nhàng đem tay để sát chậu hóa, vận một cỗ khí Ngũ hành đi vào, tra xét sinh mệnh của âm dương cá cùng Tiểu Liên một chút, phát hiện chúng vẫn sống an toàn, lực sinh mệnh không có dấu hiệu bị xói mòn: “Chúng tạm thời không có việc gì, nhưng muội cũng không biết nếu để kéo dài có làm chúng bị thương hay không.”
“Chúng ta sớm chút đi Hàng Châu hỏi Mạch đại ca xem.” Ôn Đình Trạm nắm hai vai Dạ Dao Quang.
“Sư phụ……” Càn Dương có chút sợ hãi.
“Không phải ngươi sai, là ta đem hạt châu này ném vào bên trong, ngươi đừng tự trách.” Dạ Dao Quang nhỏ nhẹ nói với Càn Dương, “Hơn nữa chúng đều là hấp thu thủy chi linh tu luyện, hẳn sẽ không có gì đáng ngại.”
“Ân.” Càn Dương rầu rĩ gật đầu.
“Được rồi, ngươi chắc đã đói bụng, chúng ta đi dùng bữa.” Dạ Dao Quang đối với Càn Dương cười, “Muốn ăn cái gì, sư phụ làm cho ngươi.”
“Ta muốn ăn thịt kho tàu!” Vừa nghe đến ăn, Càn Dương liền quên sạch mọi thứ, hai mắt sáng lấp lánh.
“Đi thôi, ta tới phòng bếp làm chút đồ ăn, sáng mai chúng ta liền đi Hàng Châu phủ.” Dạ Dao Quang túm Ôn Đình Trạm cùng Tuyên Khai Dương đi ra ngoài, cũng không cần hỏi, hai phụ tử thích gì không ai rõ bằng nàng.
Dạ Dao Quang xuống bếp, La Phái Hạm liền đi làm trợ thủ cho nàng, bình thường La Phái Hạm cũng sẽ không xuống bếp, các nữ nhi đại gia tộc không cần những kỹ năng này, gả tới nhà chồng cũng không phải động chân động tay việc phòng bếp. Nhưng nghĩ tới cách thức sống chung của Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm, La Phái Hạm cũng nổi lên tâm tư muốn học tập.
Mặc dù La Phái Hạm ở bên cạnh chỉ làm trở ngại chứ không giúp được gì, nhưng Dạ Dao Quang vẫn nhanh chóng làm ra sáu món mặn một món canh, bọn họ vui vẻ dùng bữa cơm chiều. Trong bữa cơm, Dạ Dao Quang liền đưa ra ý muốn cùng Ôn Đình Trạm đi phủ thành, Văn Du chỉ có một ngày nghỉ nữa là kết thúc, tự nhiên không thể đi cùng bọn họ. Hơn nữa, hai phu thê đều biết Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm sẽ đi Hàng Châu, tìm được Đơn Cửu Từ liền sẽ trực tiếp dẹp đường về Tây Ninh, trong lòng đều có chút không nỡ, buổi tối Ôn Đình Trạm cùng Văn Du ở cùng trong thư phòng, La Phái Hạm chạy tới cùng Dạ Dao Quang trò chuyện cho tới đêm khuya.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.