Chương trước
Chương sau
Cũng may trên dọc đường đi Dạ Dao Quang cũng không gặp chuyện gì ngoài ý muốn, thuận lợi về tới phủ trạch của Văn Du ở Dư Hàng, vừa lúc Mạch Khâm đang đọc sách trong hoa viên, cảm nhận được có hơi thở dao động, giương mắt lên nhìn thấy Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm, lại phát hiện sắc mặt Dạ Dao Quang có chút không tốt.
Gác xuống quyển sách trên tay, Mạch Khâm đón hai phu thê bay xuống, nhìn Ôn Đình Trạm, Mạch Khâm liền hỏi: “Dao Quang bị làm sao vậy?”
“Muội không có việc gì, Mạch đại ca.” Dạ Dao Quang kỳ thật cũng không bị thương nặng, bất quá lúc thúc giục Tử Linh Châu tiêu hao một chút tu vi, lại bị quái vật kia qua Tử Linh Châu làm phản phệ một chút, do đó khí sắc mới không tốt, “Chỉ là ở Tây Hồ gặp một quái vật không rõ…..”
Đem sự tình từ đầu đến cuối nói một lần, cũng đem mọi cảm giác miêu tả lại, sau đó Dạ Dao Quang mới mở miệng dò hỏi: “Mạch đại ca, huynh có nghe lời đồn nào về quái vậy dưới Tây Hồ không?”
Mạch Khâm lắc đầu: “Ta mấy năm nay đến Hàng Châu không ít lần, cũng đã đi qua Tây Hồ, nhưng chưa bao giờ phát hiện có gì không ổn, cũng chưa bao giờ nghe những đạo hữu khác nói qua Tây Hồ có yêu vật gì bên dưới, hơn nữa Tiền Đường cũng vẫn luôn an bình, thứ kia chỉ sợ mới thức tỉnh gần đây, hoặc nó cũng chưa từng hại người.”
“Nó hẳn không có tâm hại người.” Tây Hồ mỗi ngày đều có người du ngoạn đếm không hết, nếu có chuyện gì thì đã sớm xảy ra. Trừ phi thứ này là bị nàng hôm nay đánh thức, “Nhưng bất luận thế nào nó cũng có địch ý với người tu luyện.”
Ở trong hồ công kích của nó như đùa giỡn, Dạ Dao Quang hiện ngẫm lại vẫn còn chút sợ hãi.
“Ta truyền tin tới người trong tông mông đang rèn luyện ở Tiền Đường, nhờ bọn họ mấy ngày gần đây quan sát động tĩnh Tiền Đường kỹ càng hơn một phen.” Mạch Khâm suy nghĩ sau đó nói với Dạ Dao Quang.
“Muội cũng sẽ truyền tin cho Duyên Sinh Quan.” Dạ Dao Quang cảm thấy nên theo dõi nó sát sao, nếu thật không biết vì sao bị nàng đánh thức mà dẫn tới sự nguy hiểm cho bá tánh, chuyện này nàng không thể thiếu trách nhiệm tham gia, không khỏi thận trọng dặn dò Mạch Khâm, “Mạch đại ca, huynh ngàn vạn lần không để bọn họ hành động thiếu suy nghĩ.”
“Ta đã biết, Dao Quang, muội yên tâm.” Mạch Khâm gật đầu, “Hai người bọn muội đã bôn ba cả ngày, mau đi nghỉ một lát.”
Dạ Dao Quang gật đầu, liền cùng Ôn Đình Trạm về phòng bọn họ, sau khi tắm rửa, Dạ Dao Quang cũng có chút mệt, nhìn Tiểu Liên được Ôn Đình Trạm đặt cạnh cửa sổ, nàng ngồi sang bên cạnh, hướng tới hai tiểu ngư đang bơi lội, duỗi tay khảy khảy nụ hoa sen: “Chỉ mong ta không phải vì ngươi mà rước lấy đại hoạ.”
“Chớ có nghĩ nhiều.” Ôn Đình Trạm sau khi tắm gội xong, từ đằng sau ôm Dạ Dao Quang vào trong lòng, “Có một số việc nên tới thì không thể tránh, cho dù nàng không làm gì, thứ kia nếu tỉnh thì cũng chỉ là một sự trùng hợp.”
“Muội cũng không phải tự trách mình.” Dạ Dao Quang không phải người đa sầu đa cảm như vậy, “Mà người tu luyện bọn muội luôn phải để ý nhân quả, thứ kia nếu muội đụng phải, chuyện này không giải quyết tất nhiên không thể để yên. Chàng còn nhớ việc trong mộng lúc trước không? Muội cực lực trốn đi, nhưng chung quy không thể thoát, vì dược để giải cho thái tử phi nên vẫn phải đi hoá giải.”
“Giặc tới thì đánh, nước lên đắp nền, hiện giờ nàng cũng không biết đó là vật gì, dù là ngày sau biết được cũng không thể né tránh, muốn chuẩn bị ứng phó trước cũng không thể. Nếu như thế, cần gì phải tự tìm buồn rầu?” Ôn Đình Trạm xoay thân mình Dạ Dao Quang qua, cúi người nhẹ giọng nói, “Đi một bước tính một bước.”
“Chàng nói không sai, ít nhất muội biết được nó sợ Tử Linh Châu, tạm thời không nghĩ chuyện này nữa. Chúng ta tránh cũng không thể tránh, sẽ có phương pháp giải quyết thôi.” Dạ Dao Quang liếc mắt nhìn chậu hoa trong chốc lát, “Muội đi nghỉ chút đây.”
“Ta đi cùng nàng.”
Trên thực tế, Ôn Đình Trạm lên giường nằm cùng Dạ Dao Quang, hắn còn chưa vào giấc ngủ sâu, Giả Uẩn Khoa liền tìm tới. Ôn Đình Trạm nhận được ám hiệu, nhìn Dạ Dao Quang đang gối trên tay hắn ngủ ngon lành, hắn nhẹ nhàng nhấc tay đứng lên.
“Chàng đi đâu đó?” Ôn Đình Trạm vừa động, Dạ Dao Quang liền cảm ứng được, nàng nhắm mắt hỏi.
“Cùng Văn Du trao đổi một chút, nàng cứ nghỉ ngơi đi.” Hôn nhẹ lên mặt Dạ Dao Quang, Ôn Đình Trạm liền rời khỏi.
Dạ Dao Quang quấn chăn tiếp tục ngủ, Ôn Đình Trạm đi không có bao lâu liền trở lại ôm Dạ Dao Quang nằm nghỉ.
Cho nên lúc Dạ Dao Quang tỉnh lại đã thấy Ôn Đình Trạm ở bên cạnh, nàng nhìn Ôn Đình Trạm tựa nửa thân người vào thành giường đọc sách, liển hỏi: “Giả Uẩn Khoa tới?”
“Đã tới.” Ôn Đình Trạm gật đầu.
Bò khỏi giường mặc lại quần áo, Dạ Dao Quang nhìn trời vẫn còn tối: “Muội còn tưởng rằng ngày mai hắn mới tới.”
“Là Tiểu Dương đưa hắn tới.” Ôn Đình Trạm giải thích, “Trên đường có một chút biến cố, cũng may lần này có Tiểu Dương đi tiếp ứng, nếu không Giả Uẩn Khoa lành ít dữ nhiều.”
Vừa mới mặc lại xiêm y nghiêm chỉnh, Dạ Dao Quang giương mắt nhìn Ôn Đình Trạm: “Bọn hắn dùng người đồng đạo?”
Công phu Vệ Truất mấy năm nay càng thêm khó lường, ngay cả tu luyện giả tu vi Kim Đan kỳ cũng có thể ứng phó, nếu không phải thỉnh người dùng thuật pháp, cần gì Càn Dương xuất ngựa?
“Phải.” Ôn Đình Trạm gật đầu, “Người này hẳn cùng phần mộ tổ tiên Giả gia có quan hệ, Tiểu Dương bắt được một người sống trở về.”
“Sao, có bản lĩnh.” Dạ Dao Quang lập tức rửa mặt, sau đó kéo Ôn Đình Trạm đi xem kẻ bắt được là ai, lại không nghĩ tới người Càn Dương đưa về căn bản không phải người tông môn, mà là người thuộc Ma môn.
“Sư phụ, ta có lợi hại không? Đáng được thưởng chứ?” Càn Dương trông coi thành quả của mình, vừa thấy Dạ Dao Quang đến liền không nhịn được sấn tới đòi khen ngợi.
“Được, rốt cuộc cũng có tích sự.” Dạ Dao Quang một tay đẩy Càn Dương ra, nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm người tu luyện đầy ma khí, ngồi xổm trước mặt hắn, cây châm thon dài theo ngón tay nàng vung lên, liền điểm lên người hắn, đầu người kia đang rũ xuống liền chậm rãi ngẩng lên.
Cảm giác được thân mình bị trói buộc, giãy giụa một lúc liền nhìn chằm chằm Dạ Dao Quang.
“Nói đi, ngươi là người phương nào? Vì sao xen vào chuyện thế tục?” Dạ Dao Quang hỏi, “Ngươi làm việc cho ai?”
Người nọ mặt không biểu tình rũ mắt.
“Không nói?” Dạ Dao Quang nhướng mày, hai ngón tay nàng vân vê căn châm trát ở trên người hắn.
Người nọ tức khắc sắc mặt trắng nhợt, phảng phất nhận phải thống khổ cực đại, từng cơ thịt trên mặt đều không tự chủ được run rẩy.
“Còn bướng?” Dạ Dao Quang hừ lạnh một tiếng, biên độ chuyển động của châm tăng lớn.
“A ——” một đại nam nhân, một người tu luyện đau la hoảng lên.
Hắn không biết sự đau đớn mà hắn đang nhận tương đương với mỗi sợi gân bị chặt đứt: “Ta….. Nói!”
Dạ Dao Quang lúc này mới thu tay.
Hắn hít vào một ngụm khí: “Chúng ta là người Ma Cung, là chấp pháp trưởng lão Ma Cung phái chúng ta đến, nhưng chúng ta cũng không biết nguyên do gì, chỉ nghe lệnh hành sự, cũng không biết vì sao trưởng lão muốn chúng ta nhúng tay vào việc phàm tục. Còn làm việc cho ai, chúng ta đều nghe theo bố chính sử Chiết Giang an bài.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.