Chương trước
Chương sau
“Doãn Hoà, ta cảm thấy Tiểu Xu có thể dựa vào chuyện này tới Giả phủ một chuyến.” Văn Du bỗng nhiên nói với Ôn Đình Trạm.
“Nói tiếp đi.” Ôn Đình Trạm rốt cuộc mở miệng.
“Ta mới đén Dư Hàng một năm, ngày Tết cũng tới thăm Giả phủ. Giả Uẩn Khoa, người này rất có lòng dạ, danh tiếng của hắn ở Hàng Châu cực tốt. Hai năm trước, ba huyện lớn ở Hàng Châu thu hoạch không tốt, hắn tự mình thượng thư lên bệ hạ, thỉnh bệ hạ chuẩn tấu việc quyên tặng gạo thóc cho Hàng Châu phủ. Bệ hạ ba lần bác bỏ, hắn ba lần tấu thỉnh, cuối cùng không không biết có phải do chiêu số, bệ hạ đáp ứng, hắn lập tức đi đầu quyên tặng ba vạn lượng bạc trắng.” Văn Du trầm giọng nói, “Hắn còn rất có thủ đoạn, thương hộ Hàng Châu cơ hồ đều có sự đụng chạm của hắn. Gần hai tháng thời gian, gom góp được 60 vạn lượng bạc trắng, mỗi một bút tiền đều trích ra một số sung vào trong thuế, nhất cử này được lòng toàn bộ người dân Hàng Châu. Ở Hàng Châu hắn cũng có tiếng công bằng, ta đã ở đây một năm nhưng hắn không hề động tâm tư, một chút cũng không nắm ra được nhược điểm.”
“Cậu là tin hắn không bị vu oan giá hoạ?” Khoé môi Ôn Đình Trạm câu lên.
“Doãn Hoà, ta cũng không phải Tiểu Lục cùng Đôn Tử.” Văn Du cười khẽ, “Nếu hắn thật sự hai bàn tay trắng, đó là hắn ngạo cốt, giống như chiếc thùng sắt không thể tìm được nhược điểm. Những người đó vô pháp làm gì hắn, những năm trước cũng tìm mọi cách muốn điều hắn đi, tuyệt không muốn hắn liên nhiệm Hàng Châu tri phủ.”
“Cậu cân nhắc lại một chút.” Ánh mắt Ôn Đình Trạm dừng trên mặt Văn Du.
“Chỗ nào?”
“Cậu tựa hồ đã quên, bệ hạ là nhận được mật báo, cũng có nghĩa bệ hạ tất có người ở Lưỡng Hoài.” Ôn Đình Trạm sắc mặt bình đạm, “Giả Uẩn Khoa vì sao không thể là người này?”
Văn Du tức khắc lâm vào trầm từ.
“Nếu hắn là người của bệ hạ, bệ hạ sẽ không muốn hắn rời khỏi Hàng Châu. Bệ hạ che chở hắn, ai có thể nề hà? Ai có thể đủ bắt hắn dọn đi?” Ôn Đình Trạm cúi đầu tiếp tục chọn thịt cua cho Dạ Dao Quang, “Đơn Cửu Từ biến mất ở Dư Hàng, ngoại trừ Dư Hàng có người hãm hại, cũng còn có khả năng khác.”
“Dư Hàng hoặc Hàng Châu có người tiếp ứng hắn!” Văn Du tức khắc hiểu ra, “Đơn công tử nếu được bệ hạ phới tới, vậy bệ hạ tất nhiên nói với hắn chuyện người khác không biết. Nếu Đơn công tử một đường bị đuổi giết, lại còn hướng tới Hàng Châu chạy. Người kia có khả năng tính lớn hơn nữa, cho nên Giả Uẩn Khoa là người bệ hạ, người ở tại Lưỡng Hoài chỉ sợ cũng đoán ra được. Bọn chúng thật to gan, thế nhưng công nhiên khiêu khích bệ hạ, muốn cho Giả Uẩn Khoa trở thành người chịu tội thay, nhất cử diệt trừ Đơn công tử cùng Giả Uẩn Khoa, nhổ một lúc hai quân cờ của bệ hạ, trong mắt bọn chúng không coi bệ hạ ra gì sao?
“Trong mắt bọn chúng chỉ sợ đã có chủ mới.” Ôn Đình Trạm bóc xong thịt cua để vào trong chén Dạ Dao Quang, “Nếu như bọn chúng thật sự thành công, bệ hạ nếu gặp vận xấu, chúng ta đều không ở Đế Đô, mọi chuyện ngoài tầm tay với, ngôi vị hoàng đế này chưa rơi tới trên đầu Sĩ Duệ thì đã mất.”
“Đơn công tử chính là người của Phúc An Vương, bọn chúng đây là muốn Đế Đô náo loạn?” Văn Du cảm thấy người Lưỡng Hoài đều là một đám điên.
“Ngâm mình trong chỗ có bút tiền đã lâu, ngươi đột nhiên sẽ muốn đoạn con đường tài của bọn họ thôi. Giống như nhổ lông điểu, làm cho bọn chúng sống mà chịu cơn đau, ai nguyện ý đổ máu?” Ôn Đình Trạm hừ lạnh một tiếng, “Lá gan mà không lớn, sao dám động vào thuế muối?”
“Chúng ta đây kế tiếp phải làm thế nào?” Văn Du nguyên bản cũng cho rằng kẻ muốn Giả Uẩn Khoa thông đồng làm bậy, muốn xuống tay từ phần mộ tổ tiên Giả Uẩn Khoa, nói không chừng có thể xúi giục hắn, bắt được một ít chứng cứ có lợi. Nhưng nghe xong Ôn Đình Trạm phân tích như vậy, Văn Du cảm thấy Ôn Đình Trạm có khả năng đã tính toán rất xa.
Bởi vì nếu Giả Uẩn Khoa đồng loã với bọn chúng, tại đây để tránh nguy cơ tự chắt đứt chân đứt tay để bảo vệ mình. Lần sau nếu bệ hạ tiếp tục tra, luôn có người không muốn trở thành Giả Uẩn Khoa thứ hai mà làm lộ chân tướng. Thủ đoạn như vậy cũng không phải cao minh, bọn chúng cũng sẽ không thể liên kết chặt chẽ.
Nhưng nếu Giả Uẩn Khoa là người của bệ hạ, bọn chúng biến Giả Uẩn Khoa thành tội nhân, hơn nữa còn làm rất gọn gàng sạch sẽ, bệ hạ chưa ăn xong đã phải ngậm bồ hòn, như vậy sẽ càng gia tăng sự tin tưởng của bọn chúng, làm bọn chúng vọng tưởng ngay cả hoàng tuyền cũng không làm gì được mình, bọn chúng còn sợ cái gì?
“Chủ ý của cậu thật ra lại là ý kiến hay.” Ôn Đình Trạm nhoẻn miệng cười, “Có thể cho Dao Dao dựa chuyện này tới cửa liên hệ cùng Giả Uẩn Khoa, nhưng thời cơ còn chưa tới.”
“Thời cơ chưa tới?”
“Nếu lúc này Dao Dao tới cửa, lấy sự thông minh của Giả Uẩn Khoa, hắn chưa chắc không đoán ra thân phận của Dao Dao, lúc ấy ta có hơi chút hành động, hắn cũng sẽ rất nhanh biết ta ở Dư Hàng. Cậu cũng không nên quên, hắn là người của bệ hạ.” Ôn Đình Trạm trầm mắt, “Bệ hạ cũng không muốn ta nhúng tay vào chuyện ở Giang Nam, ít nhất trước mắt không muốn nghĩ.”
“Vậy cậu….” Văn Du có chút không rõ, “Tính toán không nhúng tay?”
“Không nhúng tay?” Trong mắt Ôn Đình Trạm loé lên ý cười, “Không, ta lúc này thật ra cũng đã bị khơi dậy hứng thú. Ta nguyên bản chỉ muốn làm con cá lớn sau lưng Đơn Cửu Từ bị thương một chút, cho hắn biết rụt lại. Bất quá xem ra hiện giờ hắn bị thương cũng không sai, đã có chút cảnh giác nhưng không dừng tay, chẳng qua thay vì ra ban ngày thì mờ ám trong bóng tối, muốn cùng bệ hạ phân cao thấp. Thủ đoạn này so với Hoàng Kiên còn cao hơn một chút….”
Dạ Dao Quang vẫn luôn yên lặng thưởng thức đồ ăn, mặc danh liền cảm giác được chiến ý của Ôn Đình Trạm phát ra khi gặp đối thủ, nàng không khỏi liếc mắt nhìn Ôn Đình Trạm một cái, đây là vô địch lâu lắm nên cảm thấy tịch mịch sao?
Đối với ánh mắt của thê tử nhìn mình như nhìn người có bệnh, Ôn Đình Trạm mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, đối với Văn Du nói: “Chuyên này cậu cũng đừng nhúng ta, ta thật muốn gặp cáo già sau lưng muối án Lưỡng Hoài. Chờ tới khi Giả Uẩn Khoa nơi đó nếm đủ đau khổ, thời điểm phải cầu tới người khác, ta chính là quang minh chính đại xuất hiện trước mặt hắn.”
Khoé môi Dạ Dao Quang trề ra, gia hoả này lại muốn ám chiêu bẫy Giả Uẩn Khoa, tất nhiên là muốn bức người ta tới bước tuyệt vọng, sau đó biến bản thân thành thiên thần bay xuống ra tay giúp đỡ một phen, đến lúc đó Giả Uẩn Khoa còn không cảm động rơi nước mắt? Còn cáo trạng hắn lên bệ hạ nữa không? Không chừng còn muốn nhéo chút tóc của Giả Uẩn Khoa làm át củ bài trong tay.
Yên lặng một lúc cảm thấy đồng tình với nước mắt của Giả Uẩn Khoa, Dạ Dao Quang tiếp tục vùi đầu ăn cua.
Ăn xong bữa tối, trở lại phủ trạch Văn Du rửa mặt sạch sẽ rồi ngồi trên giường, ánh mắt Dạ Dao Quang sâu kín nhìn Ôn Đình Trạm, làm Ôn Đình Trạm không hiểu mô tê, tự nhìn mình từ trên xuống dưới, còn ngó nghiêng qua gương, xác định không có chỗ nào không đúng, hắn mới ngồi bên cạnh Dạ Dao Quang cẩn thận hỏi: “Dao Dao, nàng đang nhìn gì thế?”
“Xem mẻ bánh bao nhân mè đen này của chàng, ai mới có khả năng đi thu thập.” Dạ Dao Quang vén chăn lên chui vào.
Ôn Đình Trạm động tác nhanh chóng làm theo: “Không phải xa tận chân trời gần ngay trước mắt sao?”. Truyện Việt Nam
“Đúng không? Muội đây hảo hảo dọn dẹp chút cho chàng!” Dạ Dao Quang nói xong liền xoay người, cưỡi ở trên lưng Ôn Đình Trạm, tay bóp cổ hắn, “Cho chàng về sau không dám trêu chọc ta nữa!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.