Chương trước
Chương sau
“Bệ hạ tuổi tác đã cao, bọn họ đương nhiên đợi tới khi bệ hạ sắp lặn, mất đi nhuệ khí.” Ôn Đình Trạm khẽ cười một tiếng, “Là đoán chắc bệ hạ không dám động tới bọn chúng, nhưng chúng đã quên quân chính dựa vào quân, quân vương có khi vì uy tín mà không tiếc hết thảy, nhưng bất cứ điều gì quá lắm sẽ gây phản ứng ngược.”
“Chỉ cần chuyện này không rơi trên đầu chàng thì tốt.” Lần này không biết mẻ lưới lôi ra được bao nhiêu cá, tạo bao nhiêu mối hận, lại chọc không ít chuyện phiền toái, có thể bớt lo vẫn là tốt hơn.
“Bệ hạ cũng không muốn đem chuyện này giao cho ta.” Ôn Đình Trạm cười nói, “Trước khi bọn họ bức bệ hạ được ăn cả ngã về không, bệ hạ không muốn nhất là ta nhúng tay vào chuyện này.”
“Vì sao?”
“Con người của ta hành sự thích nhổ cỏ tận gốc.” Ôn Đình Trạm buông xuống một quân cờ, hướng về phía Dạ Dao Quang mỉm cười.
Dạ Dao Quang cúi đầu liền thấy nước cờ của nàng toàn bộ bị phong kín, lập tức toàn quân bị diệt, không khỏi quay ra làm mặt quỷ với Ôn Đình Trạm. Hưng Hoa Đế khẳng định biết Ôn Đình Trạm hoặc là không làm, hoặc liền sẽ đem toàn bộ Lưỡng Hoài bởi vì muối dẫn mà biến thành khối u ác tính nhổ bỏ không chừa một cái. Ôn Đình Trạm không sợ đắc tội với người khác, đến lúc đó làm Hưng Hoa Đế sầu thương, chỉ sợ không kịp giữ lại đủ số lượng quan viên tới thượng triều.
“Muối vận sử bên kia không có động tĩnh?” Dạ Dao Quang cảm thấy có điểm không thích hợp.
Bệ hạ đã phải phái Đơn Cửu Từ tới, bọn hắn hẳn minh bạch bệ hạ quyết tâm cảnh cáo một lần, hiện giờ Đơn Cửu Từ ở đâu không rõ, ngay cả Dạ Dao Quang cũng tìm không được, nàng cảm thấy ở Lưỡng Hoài cũng khẳng định không thể tìm được. Chẳng lẽ không lo lắng Đơn Cửu Từ đã mang theo chứng cứ về tới Đế Đô? Lúc này lại đẩy hai người ra tới, thật sự chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Ôn Đình Trạm lắc đầu: “Bọn chúng rất có thể cũng đang ngồi không yên.”
“Một hai phải cùng bệ hạ cá chết lưới rách?”
Hai ngón tay thon dài kẹp quân cờ trắng, nhẹ nhàng trên bàn cờ hạ xuống, Ôn Đình Trạm đối với Dạ Dao Quang nói: “Chỉ sợ không phải không nghĩ bỏ xe giữ tướng, mà là không thể.”
“Không thể?” Dạ Dao Quang nhíu mày.
“Hành vi to gan lớn mật như vậy, sau lưng chắc chắn có một con cá lớn gây sóng gió, muội nghĩ là chủ con cá này gặp chuyện gì đó không vừa lòng. Không có uy tín của hắn, binh tôm tướng tép cũng không ai điều khiển được, không có người nào nguyện ý từ bỏ cuộc sống vinh hoa phú quý, đi theo một người chết cả đời bêu danh.”
“Chàng nói đúng lắm!” Ánh mắt Dạ Dao Quang sáng ngời, “Chúng ta đây có nên tra theo con đường này, tại Giang Nam, Lưỡng Hoài có thể nào không điều tới cá lớn?”
“Hiện tại đi tra, chỉ sợ hành tung của ta không che giấu được.” Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng lắc đầu, thấy Dạ Dao Quang mở miệng định tự đề cử mình, hắn nói trước một bước, “Dao Dao trước tiên cứ tạm bỏ qua chuyện này, chúng ta tìm được Đơn Cửu Từ, đem hắn sống yên ổn đưa về Đế Đô. Trong chuyện này tất nhiên có người muốn xúi quẩy, ngồi xem trò hay, nhưng thật ra Dao Dao mới gặp phải chuyện gì khác phải không? Mới vừa rồi trong sân, lời La thị nói là ý gì? Trong nhà Mục Phóng có vật không sạch sẽ?”
“Chuyện này thật sự không có.” Dạ Dao Quang đem những lời La Phái Hạm kể về chuyện trong nhà Mục Phóng nói lại một lần, “Muội đã xem qua tướng mạo phu thê bọn họ, cũng cùng bọn họ tiếp xúc qua, trên người bọn họ hoàn toàn sạch sẽ.” Nói tới đây, Dạ Dao Quang xỏ giầy, kéo theo Ôn Đình Trạm, “Muội hôm nay không ngủ chính là muốn đi xem rốt cuộc chuyện như thế nào. Đi, cùng muội đi làm kẻ trộm một hôm.”
Nói xong, Dạ Dao Quang liền lôi kéo Ôn Đình Trạm lặng yên không tiếng động bò lên mái phòng phu thê Mục Phóng, xốc lên một mảnh ngói. Y như Dạ Dao Quang sở liệu, phòng phu thê bọn họ sáng ngời, đều không lên giường nằm ngủ mà ngồi một bên nói chuyện phiếm, hơn nữa vừa vặn nhắc tới phu thê Dạ Dao Quang.
“Lão gia, ta cảm thấy Liễu thiếu gia cùng Liễu thiếu phu nhân đều khí độ phi phàm, không giống như nhà hương thân.” Lam thị nói.
“Rất có địa vị, nàng đối với Liễu thiếu phu nhân cung kính một chút.” Mục Phóng hạ giọng dặn dò thê tử.
Lam thị gật đầu tỏ vẻ nàng đã hiểu, rồi thở dài một hơi: “La muội muội nói Liễu thiếu phu nhân tinh thông thuật pháp, hôm nay đem việc lạ nhà chúng ta nói cho phu nhân, cũng làm người trung gian, hỏi qua Liễu thiếu phu nhân có phương pháp giải quyết hay không….”
“Nguyên lai vừa rồi các nàng nói là chuyện này sao, Liễu thiếu phu nhân trả lời thế nào?” Không đợi Lam thị nói xong, Mục Phóng bức thiết hỏi, tuy rằng ở trong sân ngắm trăng, nhưng khoảng cách giữa nam nữ thật sự xa, Mục Phóng không có nhĩ lực tốt như Ôn Đình Trạm nghe câu chuyện của bọn họ.
“Liễu thiếu phu nhân không nói gì chỉ lắc đầu.” Lam thị sau khi trả lời thấy trượng phu có chút nghi hoặc, vì thế thấp giọng hỏi, “Liễu thiếu phu nhân thật sự là người nó năng lực?”
Mục Phóng mày kiếm cũng nhíu lại, ngữ khí trầm trọng: “Nếu ngay cả Liễu thiếu phu nhân cũng không biết vì sao, cũng vô pháp phá giải, chúng ta cũng không cần tiếp tục tìm người khác.”
“Liễu…… Liễu thiếu phu nhân này rốt cuộc lai lịch ra sao?” Lam thị kinh ngạc.
“Nếu như ta đoán không sai, Liễu thiếu gia chính là….” Ngón tay Mục Phóng chấm vào nước trà trong ly, viết lên một chữ Ôn trền bàn gỗ, sau đó chỉ về phía Tây.
Lam thị mở to hai mắt nhìn: “Vị đại nhân này không phải ở….” Lam thị cũng chỉ chỉ phía Tây, giọng nói ép xuống càng thấp, “Tiền nhiệm nơi đó, hôm nay mới Trung thu, ngài ấy làm sao đã tới đây, hai nơi cách xa nhau bốn ngàn dặm, ra roi thúc ngựa cũng phải năm sáu ngày mới có thể đến nơi, vậy chẳng phải đầu tháng tám phải xuất phát? Đây là rời khỏi….”
“Tổ tông của ta ơi, nàng đừng nói bậy.” Mục Phóng vội vàng che lại miệng thê tử, nghiêm khắc nhìn nàng một cái, “Chuyện này nếu tiết lộ ra ngoài, đừng nói huỷ hoại tình cảm của chúng ta với phu thê Thiếu Khiêm, còn đắc tội vị đại nhân kia.”
“Thanh danh Ôn đại nhân vang xa, chàng nhìn xem có bao nhiêu người sợ hãi chàng,” Ghé sát vào mái nhà, Dạ Dao Quang nghe được lời này không khỏi dùng thần thức nói với Ôn Đình Trạm.
“Dao Dao đưa ta tới đây là muốn nghe chuyện đêm khuya phu thê nhà người khác?”
“Tất nhiên là không phải, muội muốn chứng thực một chuyện.” Thấy Ôn Đình Trạm không tiếp lời, Dạ Dao Quang trừng mắt nhìn hắn, từ đầu ngón tay bắn ra, một sợi khói trắng theo khí Ngũ hành truyền ra ngoài.
“Mê dược?” Chỉ một hơi thở rất nhỏ tản ra, Ôn Đình Trạm cũng biết đây là mê dược hắn phối trí, “Nàng vì sao muốn làm bọn họ mê choáng?”
“Xem bọn họ có bị người khác ám thuật hơn.”
Đôi phu thê hít vào mê dược rất nhanh ngáp dài, giống như buồn ngủ mà không ngủ được, Dạ Dao Quang dẫn theo Ôn Đình Trạm lẻn vào trong phòng, tới một chỗ khuất ngồi xuống.
Ôn Đình Trạm theo sau thấy dáng vẻ này của Dạ Dao Quang cũng không hỏi nhiều, liền ngồi xuống bên cạnh nằng, ở đây cũng có bàn cờ, biết Dạ Dao Quang khẳng định đang chờ kết quả của việc gì đó, vì thế cười hỏi: “Dao Dao có muốn đánh tiếp một ván?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.