Chương trước
Chương sau
“Định lấy ơn huệ nhỏ này mà lừa muội sao. Ngày mai là tết Thượng Nguyên, chàng không đưa muội đi xem hoa đăng à?” Dạ Dao Quang hưởng thụ tay mát xa của Ôn Đình Trạm, “Đúng rồi, ngày mười lăm, trường của Khai Dương có phải sắp nhập học? Chàng khi nào đón con trở về?”
Sau khi đón năm mới, Mạch Khâm chào từ biệt, Dạ Dao Quang liền thuận tiện nhờ Mạch Khâm đem Tuyên Khai Dương đưa đến Lạc Dương, cùng Tuyên phu nhân đoàn tụ, vừa lúc bọn họ cần đi Hải Tây cũng không tiện để Khai Dương đi theo, lúc này đi cũng đã được hơn mười ngày.
“Hai tháng nữa học viện mới tổ chức nhập học, cứ để Tiểu Dương ở Tuyên gia thêm mấy ngày. Qua mấy ngày nữa xem Tiểu Dương nếu kịp trở về thì để Tiểu Dương đi cùng chúng ta, nếu không kịp……”
“Muội đi đón!” Dạ Dao Quang xung phong nhận việc.
“Phu nhân đây là muốn vứt bỏ vi phu sao?” Giọng nói Ôn Đình Trạm mang theo điểm ủy khuất lại nặng nề vang lên bên tai Dạ Dao Quang.
Hơi thở nóng rực kia như nước nóng bốc hơi nghi ngút làm Dạ Dao Quang giật nảy mình. Nàng hắc hắc cười nói: “Không dám, không dám, ai cũng không quan trọng bằng phu quân.”
Nói xong, Dạ Dao Quang liền nhanh tắm cho xong, sau đó dùng khí Ngũ hành đem tóc hơ khô rồi trèo lên giường dùng chăn che kín chính mình, mắt nhắm chặt, nằm im không nhúc nhích. Ôn Đình Trạm khẽ cười một tiếng, cũng rửa mặt rồi đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, thời điểm Dạ Dao Quang thức dậy Ôn Đình Trạm đã rời phòng, nàng phỏng đoán hắn đi luyện võ. Từ sau khi sinh hạ Quảng Minh, Dạ Dao Quang chưa từng tu luyện lại, nàng cũng đơn giản khoanh chân ngồi xuống. Đang lúc muốn vận khí, lại quyết đoán mặc vào xiêm y, thả người hướng tới Nhật Nguyệt Sơn mà đi. Nơi đến đầu tiên chính là sơn động nàng sinh hạ hài tử, nơi này vẫn còn linh khí dư thừa, bên trong linh khí có một cỗ hơi thở quen thuộc.
Nơi này là nơi tu luyện tốt nhất, nàng vẫn luôn biết như vậy nhưng vẫn lựa chọn không muốn quan tâm, nàng không có can đảm để đối mặt. Nhưng nếu đã nói có thể buông, vậy nàng thật sự phải buông được.
Đứng ở bên trong sơn động, ngay dưới ánh sáng mặt trời chiếu vào, tầng váy lụa màu tím của Dạ Dao Quang di động trong khoảng trống. Ánh mắt nàng đảo qua mỗi một tấc nơi đây, nhìn một hồi lâu, nàng ngồi xổm xuống duỗi tay vuốt ve nơi ngày đó nàng sản tử, rồi sau đó trực tiếp ngồi xuống, đôi tay áp lên đầu gối một hồi lâu Dạ Dao Quang mới vận khí.
Khí Ngũ hành bọc linh khí quanh quẩn dựng lên, Dạ Dao Quang dùng tới công pháp Hoàng Ngạn Bách cho nàng, đem đại lượng linh khí dẫn vào trong cơ thể. Từng đợt linh khí này nhập thể, Dạ Dao Quang mới kinh ngạc phát hiện thân thể của nàng dường như đã được cải tạo, gân mạch đã trở nên cứng cỏi hơn, đối với nhu cầu hấp thụ khí Ngũ hành so với ngày xưa cũng nhiều hơn một bậc.
Cũng may trong động phủ linh khí còn lại không ít, Dạ Dao Quang dùng công pháp kia lại hoàn toàn không cần khí từ thiên nhiên, chỉ dựa vào linh khí trong động cũng đủ để duy trì. Từng đợt linh khí giống như suối nước nóng nhu hòa tràn vào bảy kinh tám mạch của nàng mà du tẩu, từng tấc bị gân mạch hấp thu.
Dạ Dao Quang rõ ràng cảm giác được gân mạch đang mở rộng, nàng nhắm lại đôi mắt đột nhiên một trận sáng ngời. Trước mắt nàng là từng luồng khí Ngũ hành, còn có thân thể của nàng. Đây là nhìn vào bên trong, nàng nhìn thấy rõ ràng khí Ngũ hành được hấp thu, gân mạch của nàng cũng không phải mở rộng mà là nhân bản. Bên cạnh mỗi căn gân mạch được khí Ngũ hành dung nhập lại đúc thành một căn giống hệt như hư ảnh. Mỗi một căn gân mạch, một khối xương cốt, mỗi một mạch máu cũng như vậy…
Chờ đến khi phảng phất một Dạ Dao Quang khác được đúc thành, nửa thân thể trong suất kia liền hoàn toàn thoát ly thân thể. Dạ Dao Quang ý niệm vừa động thì hư ảnh kia cũng theo nàng mà động: “Luyện Hư Kỳ!”
Dạ Dao Quang trong lòng kích động không thôi, rốt cuộc nàng đã khôi phục lại đỉnh tu vi ngày trước. Nhìn bản thể trong suốt theo ý niệm nàng chỉ huy mà phiêu động như thần hồn, Dạ Dao Quang cảm thấy lần chạm tới Luyện Hư kỳ lần này không như trước, vì thế nàng đem nguyên thần thả bay ra ngoài. Nguyên bản chỉ muốn thử nhưng nguyên thần lại có thể bay rất xa, không nghĩ đến trực tiếp bay vào bên trong phòng ở phủ nha.
Vừa lúc Ôn Đình Trạm luyện công xong trở về, nhìn đến Dạ Dao Quang đứng ở trong phòng liền tiến lại gần: “Dao Dao, nàng lại nghĩ xuất thần gì thế?”
Dạ Dao Quang kinh ngạc, không khỏi chớp chớp mắt: “Chàng thấy được muội?”
“Dao Dao nói gì ngốc thế, nàng chẳng lẽ luyện thuật ẩn thân?” Ôn Đình Trạm không khỏi buồn cười, “Ẩn thân thuật này của Dao Dao nhưng luyện chưa tốt nha.”
Nói xong liền nắm tay Dạ Dao Quang: “Đi thôi, chúng ta đi dùng bữa.”
“Chàng thế nhưng còn có thể đụng vào muội……” Ở động phủ cách xa, Dạ Dao Quang thông qua nguyên thần cảm nhận được Ôn Đình Trạm đụng vào nàng, không khỏi kích động mà thiếu chút nữa thất thố.
Kỳ thật tu luyện tới Hóa Thần kỳ, thân mình đã được tu luyện tới trạng thái tốt nhất, qua Luyện Hư kỳ có thể nguyên thần xuất khiếu, nhưng xuất khiếu kỳ thật chỉ là xuất ra một sợi thần thức. Phân Thần kỳ mới chính là có thể xuất nguyên thần tróc thân thể. Nguyên thần này cũng có thể thực nhưng duy trì không dài. Lại đến Hợp Thể kỳ, cũng chính là nguyên thần cùng thân thể hợp hai làm một, có thể đem nguyên thần tu luyện giống như cơ thể, thông qua sự khống chế của bản thể mà có thể có ngôn ngữ cùng xúc cảm, so với chân thân không khác nhau là mấy nhưng cũng phải đạt tới bản lĩnh Đại Thừa kỳ.
Dạ Dao Quang biết, nàng đây là nhận được món quà nhi tử tặng, tâm tình nàng không khỏi nổi lên chút chua xót. Ôn Đình Trạm đang kéo Dạ Dao Quang đi đến khúc gấp hành lang, thời điểm không có người khác xung quanh, Dạ Dao Quang ý niệm vừa động, nguyên thần nháy mắt trở lại thân thể nàng.
Mà Ôn Đình Trạm đột nhiên thấy thê tử biến mất, trong lúc nhất thời sững sờ ngay tại chỗ rồi chợt lâm vào trầm tư.
Chờ qua vài cái hô hấp, chân chính phu nhân Dao Dao của hắn xuất hiện trước mặt, nhìn mi tâm đang nhíu chặt hoang mang của Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang không khỏi phụt ra một tràng cười: “Ha ha ha, A Trạm, mới vừa rồi chơi vui không?”
“Mới vừa rồi người ta dắt không phải nàng.” Ôn Đình Trạm trợn mắt nhìn Dạ Dao Quang nói.
“Thông minh lắm, chàng vừa dắt là nguyên thần của muội…” Dạ Dao Quang gấp không chờ được, muốn đem chuyện nàng đột phá tu vi, hơn nữa còn có bản lĩnh của Đại Thừa kỳ nói cho Ôn Đình Trạm, “A Trạm, kỳ thật tuy tới Đại Thừa kỳ, khi xuất khiếu nguyên thần hành vi cùng cảm xúc theo ý chí của bản thể, nhưng lực lượng hao tổn rất lớn. Nhưng vừa rồi muội thử qua một chút, khi muội xuất khiếu nguyên thần thế nhưng cơ thể cùng nguyên thần không chênh nhau là mấy. Ngoài việc nguyên thần không thể tự chủ ở bên ngoài, cơ bản những cái khác hoàn toàn không khác nhau.”
Nói xong Dạ Dao Quang liền giương mắt chờ mong: “Đại Thừa kỳ nguyên thần xuất khiếu cũng chỉ có thể giữ được tu vi Luyện Hư kỳ hoặc Phân Thần kỳ, chỉ có một số ít người tu luyện đỉnh Đại Thừa kỳ mới có thể giữ tư vi Hợp Thể kỳ. Lần sau nếu muội gặp tu luyện giả ở đỉnh Hợp Thể kỳ, muội liền xuất ra nguyên thần doạ hắn, cho hắn sợ tới mức quay đầu chạy không kịp.”
Tưởng tượng tới hình ảnh kia, Dạ Dao Quang liền cảm thấy nhất định rất thú vị.
Nhìn thấu trò đùa nghịch của Dạ Dao Quang, Ôn Đình Trạm không khỏi lắc đầu, một lần nữa nắm lấy tay nàng: “Chỉ hy vọng phu nhân giơ cao đánh khẽ, lần sau đừng trêu đùa ta như thế.”
“Thật nhỏ mọn, muội không phải chọc chàng.”
“Ta là sợ ta với nguyên thần Dao Dao thân mật, Dao Dao bản thể lại ăn dấm.”
Dạ Dao Quang:……
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.