Chương trước
Chương sau
“Sư phụ, không hay rồi, hôm nay là ngày cực âm, chỉ sợ tâm ma kia có thể triệu hồi ra toàn bộ tài khí cùng âm khí tại Nhật Nguyệt sơn!” Vừa đúng lúc này, Kim Tử được Dạ Dao Quang phái đi nghe ngóng tình hình nhanh như chớp chạy vào, vội vàng hồi báo. Nói xong nó mới nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Dạ Dao Quang, “Sư phụ, người làm sao vậy?”
Dạ Dao Quang cực lực chịu đựng cơn đau thắt từng cơn hung mãnh, cắn răng nói: “Ta, ta sắp sinh...”
Đồng tử ánh kim rực rỡ của Kim Tử co rụt lạị, nó cảm giác được một cỗ linh khí tinh thuần trong thân thể Dạ Dao Quang, hiện giờ còn chưa cường liệt, như có như không. Nếu không phải vì nó có giác quan sâu sắc thì cũng khó phát hiện ra. Điều này chỉ có thể chứng minh trong bụng Dạ Dao Quang không phải phàm thai, khó trách tâm ma bỏ luôn cả long mạch chi linh, nhất định ráo riết đuổi theo sư phụ.
Nếu quả thật là như thế, như vậy cơn đau của sư phụ phát tác càng lợi hại, linh khí từ trong cơ thể nàng sẽ càng nồng liệt dũng mãnh tiến ra, đến lúc đó vô pháp che giấu tung tích. Sư phụ lúc sản tử suy yếu vô cùng, làm sao ứng đối với tâm ma?
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!
Kim Tử ở trong động đi qua đi lại, không ngừng phiền chán thân thủ dùng tay túm chặt nhúm lông trên đầu, đem cái đầu nó biến thành chuồng gà hỗn độn.
Ngay tại thời điểm tất cả mọi người vô cùng lo âu, khe núi một trận lay động, Dạ Dao Quang mơ hồ có thể nghe được âm thanh rồng ngâm, tiếng kêu thê lương mà tràn đầy bi thương tuyệt này liên tục rên rỉ, trong bụng càng ngày càng đau, trên trán Dạ Dao Quang từng giọt mồ hôi lớn theo gò má chảy xuống.
Ôn Đình Trạm lấy khăn tay không ngừng lau cho Dạ Dao Quang, mặt căng cứng, mím môi, liên tục trế chụ mạch môn trên tay, chú ý từng thay đổi của nàng: “Đừng lo lắng Dao Dao, thả lỏng tinh thần, tâm ma là đang lợi dụng long mạch muốn dụ nàng ra ngoài, trước khi nàng hiện thân, nó sẽ không thật sự giết hại long mạch, đây là lợi thế duy nhất cũng là cuối cùng nó có thể mang ra để uy hiếp nàng.”
Thời khắc như vậy, hắn rõ ràng vô cùng lo lắng, nhưng giọng nói của hắn vẫn duy trì ôn nhuận thanh trạch, không chút vội vàng hoảng hốt, vững vàng mà lại có lực, phảng phất như hương hoa bốn mùa dịu nhẹ tràn ra, chậm rãi tiến vào trong lòng Dạ Dao Quang, nhường nàng trở nên an bình hơn.
Nàng bởi vì đau đớn mà nắm chặt tay Ôn Đình Trạm, nhìn hắn nở ra nụ cười tươi: “A Trạm, có chàng ở đây, muội không sợ.”
Giọng nói Dạ Dao Quang vừa dứt, lại là một sóng co rút đau đớn kịch liệt kéo tới. Nàng cảm giác dưới thân bị xé mở, một luồng nhiệt lưu chảy xuống, nàng biết rõ đây là ối đã vỡ.
Đại lượng linh khí cũng theo đó mà ra, nhìn linh khí nồng đậm bôn chạy hướng tới ngoài động, Kim Tử thật sự nghĩ không ra biện pháp nào khác. Nó một cái lắc mình xuất hiện ở cửa động, thân thể ở ngoài động không ngừng bành trướng, thẳng đến khi đem toàn bộ cửa động bịt kín không kẽ hở.
“Kim Tử...” Ánh mắt Dạ Dao Quang có chút ướt át.
Động khẩu do thiên nhiên hình thành có hình dạng bất quy tắc, Kim Tử vì để lấp động khẩu toàn bộ cơ thể gần như vặn vẹo biến hình, chỗ nào có lỗ hổng càng ép chính mình gắt gao biến hóa để nhét vào. Một đoàn lông mao vàng phủ kín ngũ quan của Kim Tử, phảng phất như động khẩu có vật sinh trưởng tự nhiên che kín.
“Sư phụ, ta không sao.” Nghe thấy sự nghẹn ngào bên trong giọng nói của Dạ Dao Quang, Kim Tử thanh âm nặng nề không biết từ phương vị nào truyền đến, nhường Dạ Dao Quang không biết đầu của nó hiện cuộn mình ở nơi nào.
Vì không muốn để Kim Tử chịu cực quá lâu, Dạ Dao Quang nhắm mắt lại thật sâu thở dốc, tích lũy đủ lực lượng, nàng mạnh mẽ vận khí, đem toàn bộ sức lực từ tứ chi đẩy xuống phần bụng, từng chút đẩy hài tử ra.
Dạ Dao Quang lần này dùng lực lớn, bỗng chốc liền đem phần đầu hài tử nhô ra ngoài, theo đó đại lượng linh khí cũng cùng trút ra. Chỉ một thoáng, linh khí nồng đậm đan xen phát quang, đem động tối đen bừng sáng lên.
Nữ nhân sản tử quanh quẩn mùi huyết tinh khí* (mùi máu),mà quá trình sản tử của Dạ Dao Quang lại tỏa ra toàn bộ khí tươi mát trong động làm người ta như rơi vào tiên cảnh. Thời tiết mùa đông, trong động hơn phân nửa sinh linh đã héo rũ, chỉ có số ít có linh khí tàn mỏng ngạnh sinh trưởng.
Linh khí tràn ngập toàn bộ động, chớp mắt như một luồng gió xuân thổi qua cánh đồng hoang vu đem mùa xuân về, toàn bộ hoa cỏ cây cối lấy mắt thường thấy được tốc độ ở sinh trưởng, cơ hồ qua thời gian vài cái hô hấp, từng đóa hoa kiều diễm biến hóa, giãn từng cánh hoa ra, kiều diễm nở rộ.
Tẩm bổ hoàn chỉnh các sinh linh cùng thực vật trong động phủ, linh khí kia vẫn không ngừng bành trướng. Đã biết chính mình là vì Âm dương song thai mà mang thai, Dạ Dao Quang giờ phút này cũng cảm giác được, mọi chuyện có lẽ cũng không đơn giản như vậy, hài tử trong bụng nàng tựa hồ đã không còn là thai linh thể.
Nhưng vì quặn đau kịch liệt nàng không có nhiều tâm trí suy xét, hiện giờ ý thức được đứa nhỏ này không bình thường, Dạ Dao Quang lại càng không dám đại ý. Nàng nén chịu đau nhức, cổ họng không phát ra tiếng, chính là để tập trung sức lần nữa. Đợi tới thời điểm cuối cùng, toàn lực hợp lại, tranh thủ một lần dứt điểm sinh hạ.
Linh khí vẫn đang không ngừng bành trướng, ngay cả Kim Tử ở cửa động cũng được tắm rửa linh khí, đã quên tình cảnh chính mình hiện tại, cảm giác như có một bàn tay ấm áp thuộc về tình mẫu tử nhẹ nhàng vuốt ve nó, làm cho thể xác cùng tinh thần nó thư sướng, hận không thể đắm chìm hẳn vào cơn trầm mê này.
Khi Kim Tử sa vào bên trong mơ cảnh thoải mái, linh khí càng ngày càng dầy trọng chẳng những không tiêu tán, hoặc bởi vì bị nhiều sinh linh như vậy hấp thu mà bạc nhược, ngược lại càng thêm nồng đậm, xoay quanh động hình thành một cái lốc xoáy.
Một hồi gió lốc linh khí cứ như vậy lẳng lặng hình thành, không có bất kỳ ai phát hiện, Dạ Dao Quang vì cơn đau không kiềm chế được dựa vào trong lòng Ôn Đình Trạm lúc này ngẩng đầu mới giật mình kinh ngạc!
“Phanh!” Nhưng Dạ Dao Quang còn chưa kịp phát ra một điểm thanh âm, cơn gió lốc kia đã áp bách đến cực điểm phía trong động, phát ra một tiếng nổ lớn, một bó cường quang ánh sáng bạo mở. Ánh sáng kia giống như một chiếc tên lửa bay vụt, xuyên phá vách núi, tạc mở lớp thạch nham cứng mà thẳng hướng phía chân trời!
Cơ hồ xuyên qua đỉnh núi trong nhát mắt, vô số cành khô giống như những dải nhỏ màu đen vọt xuống dưới, đem linh khí vừa bộc phát ra toàn bộ cắn nuốt. Ngày cực âm, vạn vật ác có thể tàn sát bừa bãi.
Tâm ma đã sớm từ lúc Kim Tử chắn ngang cửa động cũng đã thông qua lòng đất từ long mạch cảm ứng được vị trí của Dạ Dao Quang, chẳng qua chỗ này có chút tà môn, nó thế nhưng không thể xuyên qua, cho nên nó thừa dịp ngàn năm có một này triệu hồi ra toàn bộ ác linh ở Nhật Nguyệt sơn, đem hang động Dạ Dao Quang ẩn nấp vây quanh kỹ càng.
Cuối cùng cũng đợi được đến cơ hội này!
Dây mây màu đen kia tốc độ tiến vào còn nhanh hơn ánh sáng, đồng tử Dạ Dao Quang rụt lại, giống như lớp nhộng bao bọc.
“Dao Dao!” Ôn Đình Trạm nhìn thứ quỷ dị này rơi từ trên trời xuống, hắn bị ánh sáng chói từ linh khí vào mắt còn chưa khôi phục, thứ này đã đánh tới, hắn nhanh chóng một chưởng vỗ xuống.
Nhưng, mấy thứ này mềm dẻo vô cùng, bị một chưởng của Ôn Đình Trạm một trận lõm xuống, sau đó càng thêm mạnh mẽ bắn ngược trở lại, trực tiếp đem Ôn Đình Trạm không hề phòng bị bắn bay đi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.