Chương trước
Chương sau
Lập tức ngón tay dài nhỏ của Ôn Đình Trạm đem một mâm cua đồng đẩy tới trước mặt Kim Tử: “Dao Dao nói ngươi thích ăn, một mâm này cho ngươi cả, thứ tốt chớ có lãng phí.”
Kim Tử trừng lớn đôi mắt hầu vàng rực, nhìn một bàn không có thịt a, còn có một đống vỏ cua, trời biết nó chán ghét nhất là món cua mà Dạ Dao Quang thích ăn!
Không đợi Kim Tử lắc đầu từ chối, Dạ Dao Quang trợn mắt uy hiếp nó: “Tâm ý của sư công ngươi, ngươi không cần phải ngại, hôm nay không có ai tranh giành với ngươi đâu, nhanh ăn đi.”
“Sư phụ...” Mắt Kim Tử lấp lóe lệ quang, lắp bắp hô một tiếng.
Dạ Dao Quang thân thủ duỗi tay xoa đầu nó: “Ngoan, nhanh ăn đi.”
Cảm nhận được ngón tay Dạ Dao Quang vài lần phẩy qua ót của nó, Kim Tử giật mình, sau đó nuốt hận đấu tranh với một mâm cua... Mỗi lần nó muốn đưa móng vuốt sang đĩa thịt thơm ngon gần đó, sư công đáng giận kia lại nhàn nhạt quét ánh mắt lơ đãng qua...
Cuối cùng một bữa cơm chiều này, Kim Tử dùng toàn bộ sự tập trung vào mấy con cua mới lửng dạ. Cơm nước xong, Ôn Đình Trạm cũng không muốn Đơn Cửu Từ đi theo, liền nắm tay Dạ Dao Quang chậm rãi trở về Liễu gia, lấy lý do đi tiêu thực.
Khi bọn họ trở lại Liễu gia, vừa vặn di quan xong, toàn bộ người Liễu gia bao gồm cả Ninh An Vương cũng đã có mặt, mọi người đều ở trong sân chờ Ôn Đình Trạm. Vừa thấy Ôn Đình Trạm trở về, Liễu Cư Mân mở miệng: “Minh Duệ hầu, quan tài gia phụ đã được dọn dẹp sạch sẽ, có Ninh An Vương làm chứng, không có một thỏi thuế ngân nào, việc này Minh Duệ hầu có phải nên cho Liễu gia chúng ta một cái công đạo?”
“Liễu đại lão gia đừng vội, quan tài này còn chưa mở lớp dưới, ngài chẳng phải lúc đó cũng giấu thuế ngân ở trong ngăn kép của rương sao?” Ôn Đình Trạm không nhanh không chậm trả lời.
Liễu Cư Mân mắc nghẹn, chính hắn trong lòng biết rõ ràng, thuế ngân căn bản không phải ở trong ngăn kép gì hết, chính là bỗng dưng xuất hiện trong viện của hắn. Nếu không phải không có cách nào lý giải vì sao thuế ngân xuất hiện, hắn cũng sẽ không để tình trạng đến bây giờ. Nhờ có Ôn Đình Trạm trước mặt triều đình nói do Tào Cung đưa cho hắn số rương có ngăn bên trong, đây là đã rửa sạch tội danh đào trộm thuế ngân của hắn, hắn cho dù không nguyện ý nhưng cũng phải cảm kích.
Nhất là những thứ đặc sản trong rương kia thần không biết quỷ không hay bay đến chỗ của hắn. Hắn giờ muốn phản bác cho rằng đây là sự việc ngoài ý muốn hết thảy cũng đều là phí công. Lại không nghĩ tới Ôn Đình Trạm nói tới chuyện này, nhưng không phải vì hắn, mà là vì hủy quan tài.
Ninh An Vương cũng cảm thấy hợp tình hợp lý, hắn đã sớm nghĩ tới việc phá quan tài, nhưng trước đó Ôn Đình Trạm đã bí mật nói với hắn, trừ phi chính Ôn Đình Trạm tự tay hủy, bằng không dù không có thuế ngân bên trong hắn cũng sẽ không nhận, cho nên tất cả mọi người mới chờ Ôn Đình Trạm đến bây giờ.
“Tất cả mọi người đang chờ ngài, Ôn đại nhân sẽ không đẩy việc tới ngày mai chứ?” Ninh An Vương cũng không muốn tiếp tục ở đây coi giữ quan tài, xong việc sớm một chút cũng tốt, tránh việc Ôn Đình Trạm đào hố hắn.
“Án thuế ngân kéo dài đã gần một tháng, tất nhiên là nên kết thúc sớm.” Ôn Đình Trạm đáp lại, sau đó vỗ vỗ lên bàn tay Dạ Dao Quang đang túm chặt lấy hắn, nở một nụ cười tươi ôn hòa với nàng, đi lướt qua nàng tới trước quan tài, quay qua bên cạnh hỏi Ninh An Vương, “Quan tài trống không?”
“Toàn bộ trống không.” Ninh An Vương gật đầu.
Ôn Đình Trạm gật đầu tỏ vẻ đã biết: “Vệ Kinh.”
“Vâng.” Vệ Kinh tiến lên.
Ánh mắt Ôn Đình Trạm nhàn nhạt ý chỉ quan tài, Vệ Kinh lập tức lĩnh hội, tiến lên đánh một chưởng phía trên quan tài, lòng bàn tay vận khí đem quan tài bốn thanh niên trai tráng nâng không nổi nhấc lên. Tay vừa chuyển quan tài kia liền bay lơ lửng, Vệ Kinh đảo tay lật quan tài trong không trung. Ngay lúc quan tài sắp tiếp đất, Vệ Kinh dán thêm một chưởng bên cạnh, dùng lực đạo vừa đủ để quan tài chậm rãi rơi xuống. Quan tài chạm đất mà không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Quan tài lật ngược trên mặt đất, cao chỉ ngang đùi Ôn Đình Trạm, lúc này Cổ Cứu không biết từ chỗ nào tiến tới, trong tay cầm hai thanh đao, đưa một thanh cho Ôn Đình Trạm, sau đó đi về phía quan tài bên kia, đứng đối lập với Ôn Đình Trạm.
Ninh An Vương thấy tư thế này không khỏi nghi hoặc: “Các ngươi đây là muốn làm gì?”
“Vương gia cõ lẽ chưa biết, khứu giác hạ quan vượt hơn so với người thường, tầng dưới quan tài này có mùi dầu long hỏa.” Ôn Đình Trạm đạm thanh giải thích.
Nhưng lời Ôn Đình Trạm vừa dứt, tất cả mọi người ào ào lui về phía sau. Dầu long hỏa Tây vực, bọn họ là người sinh ra ở đại thế gia nên đều biết đây là cái gì, ngay cả trên đỉnh mộ Liễu lão đầu tử cũng có, uy lực của nó bọn họ vừa nghe đã cảm thấy vô cùng kì diệu.
“Ôn Doãn Hòa, bên trong dầu long hỏa, ngài cũng dám đào mở?” Ninh An Vương trầm giọng chất vấn. Hắn lúc này cuối cùng hiểu rõ, vì sao Ôn Đình Trạm nói hắn không cho những người khác động vào quan tài.
Cũng may hắn nghe lời Ôn Đình Trạm, bằng không...
“Thuế ngân ở bên trong, không mở ra thì lấy bằng cách nào?” Ôn Đình Trạm cười khẽ hỏi lại, “Vương gia yên tâm, quan tài này hạ quan tự mình mở ra, hạ quan sẽ không đem tánh mạng của mình ra làm trò đùa.”
Ôn Đình Trạm đã nói như vậy, Ninh An Vương cũng không hỏi thêm, cho dù hắn tin Ôn Đình Trạm, nhưng cũng muốn ngừa vạn nhất, lúc này phái người đi chuẩn bị thố dập lửa. Duy nhất có điều là hắn không nghe theo Liễu Cư Mân khuyên bảo mà lui lại, hắn làm hoàng tử vẫn có khí khái khi áp trận.
Ôn Đình Trạm cúi đầu nhìn lưỡi dao trên tay, mặt trên có một khấc đen rất rõ ràng. Hắc tuyến này ám chỉ cho việc không thể vượt qua, một khi vượt qua sẽ cắt trúng dầu long hỏa. Ôn Đình Trạm sắc mặt bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn Cổ Cứu, hai người một tả một hữu cơ hồ đồng thời động thủ.
Ánh mắt bọn họ chuyên chú cẩn thận, lưỡi dao mỗi khi trượt xuống đều phải nhìn chằm chằm khắc độ bên trên. Mặt quan tài phập phồng ở giữa khó tránh khỏi có đôi khi chạm vào khắc độ kia. Mỗi một lần đụng chạm đều làm cho người ta kinh hồn táng đảm. Mới đi được một nửa, tay Cổ Cứu đã hơi run run, vài lần hắn dùng hơi quá lực mà không kịp dừng tay, làm lưỡi dao đạp tuyến.
Mỗi một như thế hắn thấy tim mình rơi lộp bộp, cũng may lưỡi dao rút ra không có bất kỳ dấu vết gì khả nghi, lúc ấy hắn mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng mồ hôi trên trán tuôn không thôi.
Ôn Đình Trạm biết này không phải Cổ Cứu không chịu nổi, mà hắn đã quá mức mỏi mệt, nhiều ngày qua Cổ Cứu luôn hỗ trợ sát bên cạnh, chưa từng nghỉ ngơi qua.
Mọi người đều nhìn ra trạng thái Cổ Cứu không tốt, thân thể Dạ Dao Quang vừa động, Ôn Đình Trạm đã nghe được tiếng bước chân của nàng, không chờ Dạ Dao Quang tới gần mở miệng, Ôn Đình Trạm nghiêng người nhìn Đơn Cửu Từ: “Đơn công tử, cùng Ôn mỗ mở quan, không biết Đơn công tử có thể đảm đương?”
Nghe lời nói Ôn Đình Trạm vừa dứt, miệng Dạ Dao Quang liền ngậm lại, ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng trên người Đơn Cửu Từ, nhất loạt cùng đợi Đơn Cửu Từ trả lời. Đương nhiên, việc liên quan tới tánh mạng, Đơn Cửu Từ chối từ cũng không có gì đáng trách, dù sao có ai là không quý trọng sinh mệnh bản thân? Nhưng nếu Đơn Cửu Từ hôm nay cự tuyệt, ngày sau hắn dù gặp Ôn Đình Trạm ở bất cứ nơi nào cũng phải cúi đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.