Chương trước
Chương sau
Con dâu của Tôn đại lang chính như lời nói của Ôn Đình Trạm, nàng được Vệ Truất đưa đến đặc biệt nhanh làm thời điểm Dạ Dao Quang gặp nàng hơi sửng sốt. So với nữ tử mười năm trước nàng gặp thì người trước mắt này như hai người khác nhau. Nữ tử ngày trước đen cao gầy hiện tại trắng trẻo và cũng đầy đặn hơn, nhìn qua thật sự cảm thấy có cảm tình, nhưng Dạ Dao Quang có thể nhìn thấy ánh mắt trước kia yên tĩnh bình thản còn có chút đượm buồn nhưng giờ như bị rút hết sinh cơ, vẫn là sự yên tĩnh nhưng giống xác không hồn.
"Tôn đại tẩu mời vào." Dạ Dao Quang vội vàng đón tiếp nàng vào phủ.
Tôn đại tẩu hành lễ với Dạ Dao Quang sau đó mới trầm mặc theo nàng đi vào. Đến trong phòng, Dạ Dao Quang mời nàng ngồi xuống, một câu cũng không nói. Dạ Dao Quang trong lúc nhất thời cũng không biết mở miệng như thế nào, nàng vài lần hé miệng nhưng cuối cùng lựa chọn trầm mặc.
Về sự tình Tôn Lâm Nhi, Dạ Dao Quang tuy rằng đã nói cho mấy người trong nhà Tôn lão, nhưng lúc đó Tôn đại tẩu vừa mới sinh hài tử không lâu nên cũng không ai nói cho biết. Sự thật quỷ thần khó lường như vậy, không biết nên nói thế nào, bắt đầu từ đâu để Tôn đại tẩu có thể bình tĩnh tiếp nhận, còn có tính mạng cha nương nàng cùng người nhà Tôn gia.
"Phu nhân, ta biết các ngươi vì sự tình tiểu cô mới tìm ta đến." Không nghĩ tới người mở miệng trước lại là Tôn đại tẩu.
"Ngươi biết sao..." Dạ Dao Quang có chút kinh ngạc.
"Đương gia ở trấn Phù Dung lúc trước có nói với ta việc này." Nhắc tới Tôn đại lang, ánh mắt Tôn đại tẩu cuối cùng có chút dao động, "Ta biết lý do vì sao chúng ta phải tha hương."
"Vậy ngươi có biết..." Có biết sự tình của cha mẹ ngươi, câu nói này Dạ Dao Quang hỏi không được, kỳ thực chuyện này đối với Tôn đại tẩu có chút tàn nhẫn. Cha nương thân sinh của chính mình bị tiểu cô cô bên nhà chồng liên lụy mà chết.
Tựa hồ biết Dạ Dao Quang muốn hỏi cái gì, Tôn đại tẩu mặt không biểu cảm lắc đầu: "Ta là bị cha nương vì mười lăm lượng bạc mà bán cho đương gia..."
Trong mắt Tôn đại tẩu dựng lên cảm xúc phức tạp, có lẽ do khí Ngũ hành từ cơ thể Dạ Dao Quang tỏa ra, làm nàng cảm giác được sự an tâm đã lâu không có, cho nên nàng cứ vậy nói hết mọi chuyện với Dạ Dao Quang...
Nguyên lai nhà Tôn đại tẩu trọng nam khinh nữ, nàng còn là thứ nữ, bên trên có ba tỷ tỷ, mẫu thân nàng liều mạng mới sinh ra một tiểu đệ. Nam hài là bảo bối, nữ hài là cây cỏ. Năm nàng lên năm tuổi đã phải làm mọi việc, nếu làm không tốt chắc chắn sẽ chịu cái bụng đói. Cha nương cũng luôn có ý muốn lấy nàng ra để bồi tiền hàng còn thiếu. Khoảng tám tuổi nàng liền đi theo người nhà làm nông, cũng may trong thôn bọn họ phần lớn các nhà khác cũng đều như vậy. Nàng nhìn những hài tử nhà khác cũng sống cuộc sống không khác gì mình cho nên nàng từng nghĩ mọi nữ hài tử trên thế gian này đều như thế, cũng chưa từng sinh ra ý niệm coi thường mạng sống.
Thẳng đến thời diểm nàng mười bốn tuổi, mẹ nàng chuẩn bị đem nàng bán làm nha hoàn cho nhà giàu, nhưng bởi vì nàng từ nhỏ làm việc bên ngoài, làn da ngăm đen lại khó coi, thêm tuổi cũng không còn nhỏ, mẹ nàng thỏa thuận bị thất bại. Không thu được mười lượng bạc bán con, mọi căm tức mẹ nàng đều phát tiết lên trên người nàng.
Một ngày nàng có thể uống một chén cháo loãng đã là hạnh phúc lớn. Ai có thể tưởng tượng được thời điểm nàng thê thảm nhất, từng tranh thức ăn trong chuồng heo, còn bởi vậy mà đổi lấy một bữa đòn hiểm của mẫu thân. Nàng vĩnh viễn không quên được, mẫu thân nàng cầm một cây gậy thô cứ vậy mà quật lên nàng, một bên mắng nuôi heo còn có thể ra tiền, nuôi nàng chỉ hao tốn lương thực...
Cũng là lần đó, nàng bị mẫu thân đánh ngất xỉu, nửa đêm phun ra máu. Mẫu thân nàng cho rằng đã đánh chết nàng, trong lòng sợ hãi cõng nàng chạy đi thật xa, đem nàng ném lên núi, là phụ tử Tôn đại lang từ trên núi săn thú trở về cứu nàng.
Quãng thời gian ở Tôn gia dưỡng thương, nàng mới biết được hóa ra thế gian này không phải nhà nào cũng coi nữ hài là nô dịch, không xem họ bằng con heo con chó trong nhà. Nàng rất muốn lưu lại nơi đó, cho nên nàng hơi khỏe lại một chút liền chịu khó làm việc, nương gia đối với nàng mà nói là một cơn ác mộng.
Tôn mẫu nhìn nàng chịu khó, lại là cô nương kiệm lời phẩm hạnh không tệ, tuy rằng dung mạo giống như những gì người khác thường bình phẩm, nhưng chỉ dừng mức khó coi chứ không quá xấu. Người nhà nông bọn họ cũng không coi trọng hình thức, người có thể chịu khó chịu khổ mới là người họ cần, vì thế liền hỏi hai tôn nhi tới tuổi thành hôn của mình. Tôn đại lang cũng rất đen, hắn cũng không nghĩ đen là khó coi, hơn nữa Tôn đại tẩu là hắn cứu trở về nên hắn đồng ý cưới Tôn đại tẩu.
Những cô nương nhà khác, có lẽ không thể tự quyết định việc cưới hỏi. Thời đại này đánh chửi hài tử của mình, chỉ cần không hại đến mạng người, đều không phải việc phạm pháp. Mặc dù cha nương Tôn đại tẩu vứt bỏ nàng, nhưng người thiên hạ không ai không có phụ mẫu, cha nương thì mãi mãi vẫn là cha nương.
Vì thế Tôn lão đại mang theo đồ vật tới nhà Tôn đại tẩu cầu hôn cho con trai của mình, mẫu thân của Tôn đại tẩu dùng công phu sư tử ngoạm mồi, mười lăm lượng bạc, một phân cũng không thể thiếu, nếu thiếu cũng đừng muốn cưới xin gì hết. Khi đó Tôn đại tẩu rất tuyệt vọng, mười lăm lượng bạc đối với nông hộ mà nói là một số tiền trên trời, nhưng Tôn mẫu thương tiếc nàng, thật sự cùng người trong nhà thương lượng, cuối cùng lấy ra mười lăm lượng bạc.
Đây là một quyết định vô cùng gian nan. Phải biết rằng Tôn đại lang là trưởng tôn, một khi mở ra tiền lệ này, những đệ đệ kế kết hôn cũng không thể thấp hơn mức này, Tôn đại tẩu không thể liên lụy Tôn gia, cho nên quyết định số tiền này không phải là sính lễ, là tiền bán mình! Ngày sau các đệ đệ khác của Tôn gia cưới vợ nếu cũng muốn nhiều bạc như vậy thì chỉ có thể là nữ nhi bọn họ giống như nàng, bán cho nhà chồng, từ đây cùng nương gia chặt đứt hết thảy, ngày lễ ngày tết cũng không cần lui tới.
Mẫu thân của Tôn đại tẩu tuy rằng nữ nhi là của mình nhưng cũng không quan tâm con cái có vong ân bội nghĩa hay không, dưới sự dụ hoặc của mười lăm lượng bạc, cuối cùng đáp ứng. Cho nên, Tôn đại tẩu không còn bất kỳ tình cảm gì đối với nhà đẻ, nàng thậm chí nghe đến bảo bối trong tay phụ mẫu thân sinh nổi mụn cơm chết cũng không có một điểm cảm xúc.
Dạ Dao Quang không nghĩ tới Tôn đại tẩu thế nhưng lớn lên trong hoàn cảnh như vậy.
Nói xong, Tôn đại tẩu cuối cùng cũng có cảm xúc, nàng cảm kích nhìn Dạ Dao Quang: "Ta cùng đương gia vừa mới thành hôn, trong nhà đã rất khó khăn, là phu nhân mang theo Ngụy công tử tới cửa, mới giải thoát nguy cấp trong nhà chúng ta, bằng không, ta chỉ sợ không thể mặt dày tiếp tục ở lại."
"Ta dẫn Ngụy công tử đi, cũng là mang đi tai nạn của các ngươi..." Dạ Dao Quang nhẹ giọng nói.
Tôn đại tẩu lắc đầu: "A nãi cùng a gia đều cảm kích phu nhân, là phu nhân thiện tâm. A nãi thường thường dạy ta cách sống, phải nhớ kỹ chân tình thiện lương người khác đối với mình, quên đi sự vô tâm độc ác của những người khác."
Lời nói của Tôn đại tẩu làm Dạ Dao Quang nghĩ tới lão nhân đầu đầy tóc trắng kia, lão cùng mẫu nữ Tôn Lâm Nhi đều là người có tâm sáng, chỉ có điều Tôn đại tẩu đã là nương tử, kiến thức về cuộc sống cũng đa dạng hơn.
"Ta tìm ngươi tới, kỳ thực là muốn để ngươi gặp Tôn Lâm Nhi một lần, nàng ta không biết vì sao nhận định là ta hại chết cả nhà Tôn gia..." Dạ Dao Quang dừng một chút, "Vì trả thù chúng ta, nàng ấy đã kết phường với kẻ đánh cắp thuế ngân, bây giờ thuế ngân cũng không biết đã đi đâu, phu quân ta hiện tại được bệ hạ mệnh truy tra số thuế ngân này."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.