Chương trước
Chương sau
Dạ Dao Quang không bao giờ nói suông, gia hỏa này rõ ràng nuốt phải một vật thuần linh, linh vật này nó còn không thể tiêu hóa. Nếu như nó gặp phải người khác, linh tu chưa thành công, mười người gặp thì ít nhất bảy tám người đều sẽ lựa chọn làm thịt nó, lôi bảo vật từ trong bụng nó ra.
Nhưng đây không phải cách sống của Dạ Dao Quang. Bảo vật đã bị gia hỏa này chiếm được trước, Dạ Dao Quang không phải người ỷ mạnh hiếp yếu mà dù gì với tu vi hiện tại của nàng cũng không phải quá mạnh. Nếu như không mạnh, tiện đường cũng giúp nó một tay, cũng không phí bao nhiêu lực.
Cố định lại cái đuôi Bạch Ngọc xà, Dạ Dao Quang thúc giục Dương châu, khí chí dương một vòng từ đầu nhỏ của bạch xà dũng mãnh vào trong thân thể nó, rất nhanh nó rơi vào tình trạng băng lửa xung đột. Cỗ lực lượng tương khắc này dũng mãnh trực tiếp đối đầu nhau, Bạch Ngọc xà theo bản năng phản kháng, nó phát ra những tiếng kêu tê tê tê khó nhịn, thân thể nó dưới lá bùa của Dạ Dao Quang giãy dụa, chẳng qua bị lực lượng của phù triện áp chế cho nên nó giãy cũng không quá mạnh.
Dạ Dao Quang thấy vậy, liền vận tiếp một phần công lực, thúc giục khí chí dương nhanh hơn, cuối cùng cảm giác được một vật trong cơ thể Bạch Ngọc xà đã bắt đầu buông lỏng, lúc này nàng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Bên ngoài thân thể của Bạch Ngọc xà liền nổi lên một tầng hồng, giống như nước da trắng sứ nhuộm ra sắc đỏ hồng. Nếu không biết tới sự nôn nóng cùng giãy dụa của nó, nàng sẽ cho rằng nó là đang thẹn thùng.
Đồ vật kia trong cơ thể Bạch Ngọc xà bắt đầu tiêu hóa, một cỗ linh khí khuếch tán thẩm thấu vào da thịt cùng xương máu của Bạch Ngọc xà, đem toàn bộ sự khó chịu cùng thống khổ của nó xóa đi, nó dần dần bình tĩnh trở lại. Dạ Dao Quang thấy thế, lực vận khí cũng giảm bớt, lại không nghĩ tới lúc Dạ Dao Quang dùng khí chí dương hòa tan sạch sẽ bảo vật, thế nhưng nàng lại cảm giác được vật kia lại giống như có sức sống bắt đầu chậm rãi nhảy lên, chính là trong cơ thể Bạch Ngọc xà không ngừng loạn nhảy.
Dạ Dao Quang cũng không thể dùng khí chí dương truy đuổi trong cơ thể Bạch Ngọc xà, như vậy chẳng khác nào ép con rắn nhỏ tới chết, cũng may cấu tạo cơ thể loài rắn cũng khá đơn giản, Dạ Dao Quang nhanh chóng biến hóa thủ quyết, nắm Dương châu hướng tới cái đuói Ngọc xà đánh xuống, từ cái đuôi của nó chẫm rãi lăn Dương châu hướng lên trên bức thứ trong thân thể Bạch Ngọc xà ra. Nhìn cả người Bạch Ngọc xà từng đợt phập phồng, lúc thứ kia bị bức tới chỉ cách đầu xà bảy tấc, Dạ Dao Quang nhìn về phía Kim Tử: "Kim Tử!"
"Sư phụ, yên tâm, ta nhất định không cho nó chạy!" Kim Tử cũng sốt sắng.
Chờ sau khi Kim Tử vận khí hình thành bình chướng, Dạ Dao Quang cũng không quản Bạch Ngọc xà nghe có hiểu hay không, lớn tiếng quát: "Há mồm!"
Bạch Ngọc xà nghe không hiểu, nhưng tình thế lúc này khiến cho nó không thể không hé miệng, sau đó một đoàn hạt châu lớn nhỏ trong suốt không màu từ trong miệng Bạch Ngọc xà bắn ra, nện thẳng vào chướng khí của Kim Tử bắn ngược trở về, Dạ Dao Quang xoáy thân dùng tay chộp lấy.
Tay còn lại vung lên, thu hồi toàn bộ châm trên người Bạch Ngọc xà. Con xà nhỏ lúc này híp mắt, thoải mái ghé vào bên cạnh đầm nước.
"Sư phụ sư phụ, là cái gì, là cái gì!" Kim Tử căn bản không nhìn thấy rõ vật bay ra, lúc này vội vàng chạy tới.
Dạ Dao Quang mở tay ra, khí Ngũ hành của nàng trói buộc một viên bọt nước, bọt nước đang không ngừng chuyển động, ánh mắt Kim Tử trừng lớn: "Sư phụ, đây là ngũ hành thủy chi linh a!"
"Hẳn là lúc vừa mới hình thành bị tiểu gia hỏa này vô ý nuốt, bằng không nó sớm đã không còn cái mạng nhỏ." Đúng thời điểm thủy chí linh bạc nhược nhất, vậy cũng coi như là phúc duyên của nó. Linh khí đã bị Bạch Ngọc xà hấp thu, nó từ khoảnh khắc này tiến nhập linh tu, Dạ Dao Quang liền gỡ bỏ phù triện trói buộc Bạch Ngọc xà, "Về sau tu luyện cho tốt, đừng nên tạo sát nghiệt, ngươi có thể vào linh tu thật sự là cơ hội quá mức khó có được, chớ đừng cô phụ trời thương ban ân. Thứ còn thừa lại này ta mang đi, ngươi cũng không có cách nào hấp thu hết được."
Giọt thủy chi linh này, Dạ Dao Quang mang về cho tiểu sen của nàng. Dạ Dao Quang lần này xuất hành thực sự cũng muốn đưa đi cùng, nàng sợ bọn họ một tháng không quay về, tiểu Sen chịu không nổi.
"A Trạm, chúng ta đi thôi."
Kim Tử tuy rằng biết thủy chi linh là thứ tốt, nhưng cho nó cũng không có bao nhiêu tác dụng, cho tiểu Sen thì lại có thể phát huy công hiệu lớn nhất, cho nên nó cầm từ tay Dạ Dao Quang nghịch chơi một chút rồi lại ngoan ngoãn trả lại.
Bọn họ đang muốn ngự không trực tiếp trở về, Dạ Dao Quang cảm giác được chân mình bị cái gì đó cuốn lấy, cúi đầu nhìn thì thấy Bạch Ngọc xà đang bò dưới chân nàng, trong nháy mắt đã quấn quanh tay nàng.
"Ta không mang ngươi về cùng được, ngươi ngoan ngoãn ở lại nơi này. Đây là nơi thích hợp nhất để ngươi tu luyện." Dạ Dao Quang vuốt ve Bạch Ngọc xà, thứ này mang về nhà sẽ chiêu họa a, đến lúc đó không biết bao nhiêu thần linh tu luyện muốn cắn nó một miếng, nghĩ đến đây đầu ngón tay Dạ Dao Quang khẽ động, một viên ánh sáng công đức quanh quẩn đầu ngón tay nàng, nàng đem ánh sáng điểm vào đầu Bạch Ngọc xà, "Để nó che giấu khí tức của ngươi, ngươi tu luyện cho t ốt, chúng ta hữu duyên sẽ gặp lại."
Nói xong, Dạ Dao Quang đem nó đặt trở lại đầm nước, vỗ vỗ cái đầu nhỏ, sau đó cùng Ôn Đình Trạm nhanh chóng rời khỏi. Thời điểm bọn họ tới chân núi Vân sơn trời đã bắt đầu tối, thấy lác đác nông hộ đang khiêng nông cụ trở về nhà.
Vệ Kinh đã đợi ở chân núi vội vàng chạy xe ngựa tới đón bọn họ. Về tới trạm dịch, Dạ Dao Quang lập tức lấy ra tiểu Sen từ trong giới tử, đem nước trong chậu bỏ đi hơn phân nửa, sau đó đem thủy chi linh ném lên không trung, dùng Tử linh châu đem thủy chi linh tách ra giống như những hạt mưa nhỏ rớt xuống. Mỗi một giọt nước đều bị tiểu Sen hút lấy, sau đó theo từng cánh hóa trượt qua rễ cây mảnh rồi vào thảng trong bồn, chậu nước lập tức lại đầy lên, chỉ khác lúc trước là nước càng thêm thanh nhuận.
Nụ hoa đang khít khao bao lại buông lỏng ra một chút, ban đầu khi Dạ Dao Quang đào gốc hoa mang về bông hoa cũng đã xòe nở một chút. Thế nhưng trong chớp mắt hạt sen từ bên trong đài sen bắn ra, viên đầu tiên tỏa ra sắc vàng óng ánh.
"Kim Tử!" Dạ Dao Quang hô to một tiếng, Kim Tử chớp mắt nhảy vào, Dạ Dao Quang một tay túm nó lại, "Ngươi xem, đây là có chuyện gì?"
Kim Tử liền nuốt nuốt nước miếng: "Sư phụ sư phụ, chờ nó chín cho ta ăn đi."
Nhìn Kim Tử bộ dáng thèm thuồng, Dạ Dao Quang biết đây nhất định là thứ tốt: "Ngươi còn chưa nói ta biết thứ này là thứ gì."
"Hai đài sen này nhất định là hấp thu linh khí' còn sót lại, bây giờ lại được thủy chi linh nuôi dưỡng, cho nên phát triển thành hạt sen vàng chứa khí Ngũ hành chi linh!" Kim Tử tha thiết mong mỏi nhìn đám hạt sen sắc vàng kia, bộ dáng sốt ruột khó nén, hận không thể nhét luôn vào miệng.
"Ngũ hành chi linh?" Ánh mắt Dạ Dao Quang cũng sáng ngời.
"Sư phụ ~~~~" Kim Tử lập tức trưng ra bộ mặt tội nghiệp.
"Thứ tốt phải nhường sư phụ nếm thử chứ." Dạ Dao Quang không lưu tình chút nào đá văng Kim Tử ra ngoài.
- -
Rose: có một số thuật ngữ phong thủy rose chưa biết dịch thế nào cho thuận nên để chữ hán, mn có ý kiến gì góp ý để rose sửa nhé!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.