Chương trước
Chương sau
Thế tục cùng giới tu luyện luôn làm việc có giới hạn, tuy rằng ma tu cùng tà tu đều không quan trọng giữ đạo tiết nhưng càng là tu tà càng không có khả năng bị người thế tục ràng buộc. Bọn chúng chướng mắt nhất là phàm phu tục tử, sao có thể để phàm phu tục tử lợi dụng? Trừ phi người thế tục có thể đưa ra dụ hoặc động thiên.
Nhưng, chuyện này giống như chơi với lửa có ngày chết cháy. Dạ Dao Quang tin tưởng tà tu cùng ma tu so với bị hiếp bức để làm giao dịch với người thế tục, bọn chúng càng thích dùng cách trực tiếp cướp đoạt hơn. Bọn chúng không sợ lây dính sát nghiệt, cũng sẽ không quản đối phương có quyền cao chức trọng hay không, giết một người sẽ làm thay đổi vận mệnh thế nào.
Cho nên tà tu cùng ma tu đều không có khả năng dính tới loại sự tình này. Mà người tu luyện chính thống, không nói đến hắn nhân phẩm như thế nào, đã không đồng ý rơi vào tà ma ngoại đạo, vậy chí ít vẫn yêu quý tính mạng của mình.
Cho nên, đem một lượng bạc lớn chở đi, khả năng lớn nhất khó có thể nhìn ra.
"Hồ Đình tướng mạo thế nào?" Ôn Đình Trạm bỗng nhiên hỏi Dạ Dao Quang.




Đây là Ôn Đình Trạm lần đầu tiên hỏi Dạ Dao Quang tướng mạo một người, cảm thấy Ôn Đình Trạm có thể dậy lòng nghi ngờ đối với Hồ Đình, nàng không khỏi hỏi trước: "Chàng vì sao hoài nghi Hồ Đình?"
"Chính vì một câu nói của hắn làm ta nghi ngờ." Khóe môi Ôn Đình Trạm đang mím chợt lóe nụ cười thanh nhuận, "Hắn nói toàn bộ Hồ Quảng, không có mấy ai có thể lướt qua hắn. Thuế ngân mất đi, hắn đã lệnh các cửa thành nghiêm ngặt điều tra, chỉ có Liễu Cư Mân mang theo gia quyến, người thủ thành cũng chỉ dựa theo khuôn mặt mà xét, nữ quyến Liễu gia cũng không tiện mạo phạm."
"Lời này thì có ý gì xấu?" Dạ Dao Quang nghe không hiểu Ôn Đình Trạm a.
"Có điểm xấu." Ánh mắt Ôn Đình Trạm tối đen sâu thẳm, dưới ánh trăng lưu chuyển quang hoa, "Lời này làm lộ ra một tin tức, trong chuyện này ngoại trừ Liễu Cư Mân, còn duy nhất một người có thể chở nhiều thuế ngân đi như vậy."
"Chính là hắn!" Dạ Dao Quang lập tức nhận ra, chợt cười nói, "Lần này A Trạm chàng rất có thể hoài nghi sai người rồi. Tướng mạo của Hồ Đình kia muội đã nhìn, chân mày của hắn sáng, thiên đình đầy đặn, gáy có da thừa, đây là điển hình người có tâm địa quang minh."
Ôn Đình Trạm có hơi giật mình chốc lát, trên thực tế trong lòng hắn mặc dù có một điểm hoài nghi như vậy, nhưng hắn cũng cảm thấy Hồ Đình làm hắn hơi khó phán đoán, nhất là hắn đã tra qua lịch sử của Hồ Đình, Hồ Đình thật đúng là một trong số ít võ tướng cẩn trọng.
Không luồn cúi, không tham ô, không nịnh hót, còn bởi vì tính tình ngay thẳng đã đắc tội với không ít người. Nếu không phải vì hắn may mắn, gặp đúng người bên trên có cùng tính cách, cho nên hắn được một đường đề bạt đến Chỉ huy thiêm sự. Mà người này đúng phải nói là số phận đưa đẩy. Hắn vừa mới thành chỉ huy thiêm sự, đô chỉ huy sứ Hồ Quảng tiền nhiệm liền từ chức. Không ít người trông chờ hắn đi xuống cùng, nhưng vừa đúng lúc ấy Hồ Quảng xuất hiện đại hồng thủy, toàn bộ Hồ Bắc đều rơi vào nguy cơ nguy ngập, binh lính đóng quân ngày đêm không nghỉ trợ giúp quan viên địa phương trị hồng thủy.
Khi đó bệ hạ vừa đăng cơ chưa tới vài năm, mới đoạt lại chính quyền từ trong tay những thế gia quyền phiệt, đang muốn dứt khoát chỉnh đốn triều cương, lại gặp sự việc này. Chiết Giang cùng Hồ Quảng suýt nữa bị hồng thủy nuốt chửng, dân chúng trôi giạt khấp nơi, tiếng oán than ngập trời, thanh danh bệ hạ gần như mất hết.
Quãng thời gian lịch sử này còn ghi lại chính là việc Chử đế sư tự mình ứng cử đi bình ổn lòng dân, sự việc có thể sánh bằng những sự tích kinh tâm động phách vốn đã ít ỏi trong sử sách. Vì bệ hạ, Chử đế sư không để ý an nguy bản thân, đi đến nơi thảm trọng của Hồ Quảng. Ban đầu ông đem một lòng cùng sống chết, lại không nghĩ tới có thể còn sống mà trải qua. Hồ Đình lúc này luôn túc trực bên đê nước, mang theo mấy ngàn binh mã thủ hạ của hắn liên tục kiểm soát vùng ven, nhiều lần còn suýt bị hồng thủy cuốn đi. Mấy ngàn người, đến cuối cùng chỉ còn lại có mấy chục người, tất cả đều táng thân ở bên trong giang hà. Đợi tới khi hồng thủy rút phơi ra toàn bộ thi thể.
Có thể nói hơn mười năm trước, nếu như không có mấy ngàn người hy sinh, Hồ Bắc chỉ sợ đã bị hủy sạch. Lúc đó chính quyền bất ổn, quan viên địa phương thống trị rời rạc, thậm chí rất nhiều người sợ chết nên không coi hoàng mệnh ra gì. Hồ Đình năm lần bảy lượt thỉnh cầu bố chính sứ cùng đô chỉ huy sứ lúc đó của Hồ Quảng tới tiếp viện nhưng không có kết quả. Hắn liều mạng giơ đại đao dùng hết sức lực xông tới bắt giữ hai người chỉ huy, trực tiếp từ trong tay bọn họ cướp đoạt điều lệnh, dẫn theo người kịp thời đuổi tới rồi phối hợp với Chử đế sư thi triển kế hoạch đề ra.
Sau cùng, là Chử đế sư tự mình tấu thư lên bệ hạ những chuyện ông đã trải qua, Hồ Đình lập tức được bệ hạ ca ngợi, nhậm chức tam phẩm chỉ huy. Sau khi nhậm chức được sáu năm, năm Hưng Hoa thứ mười, được thăng nhiệm đô chỉ huy sứ, đến nay cũng đã được chín năm.
Nhắc tới Hồ Đình, ngay cả Chử đế sư cũng đánh giá cao cùng trân trọng tấm chi tình của hắn. Năm trước Mẫn Chiêu xuống ngựa* (cách chức, từ bỏ chức vụ),Chử đế sư thậm chí đã nghĩ tới việc đề bạt Hồ Đình, bệ hạ cũng cảm thấy Hồ Đình là người đáng tin cậy nhưng Hồ Đình lại cự tuyệt.
"Hắn vì sao cự tuyệt?"
Cửu Môn đề đốc cùng tổng đốc cùng một phẩm cấp. Chính giống như quan chính nhị phẩm phụ trách sự an nguy của bệ hạ còn thủ vệ thì phụ trách toàn bộ Hoàng thành. Chức vụ này biết bao nhiêu người đánh nhau chảy máu đầu cũng muốn chen vào.
"Hắn rất thẳng thắn nói với lão sư, hắn không muốn làm quan trong kinh thành, hơn nữa quê hắn ở Hồ Bắc, hắn muốn dùng cả đời của mình để thủ hộ cho nơi mình sinh ra." Chuyện này Chử đế sư đã tìm hắn trao đổi, hắn vẫn quyết không thay đổi ý định. Cũng từ khi Hồ Đình cự tuyệt, Chử đế sư không còn quan tâm đến việc ai là người thăng nhiệm kế tiếp, tùy ý bệ hạ quyết.
"Kỳ thực chuyện này cũng khó nói." Dạ Dao Quang tán thành. Hắn ở Hồ Quảng nhiều năm như vậy, thủ hạ tướng lãnh đều một tay hắn đào tạo, đột nhiên dời đến kinh thành, chưa nói tới việc người kinh thành có phục hắn hay không, mà những người đã trung thành với hắn hắn không bỏ lại được. Hơn nữa cổ nhân nhớ nhà tình cảm ấp ủ sẽ vô cùng lớn.
"Dao Dao, nàng có từng nghĩ tới, hắn cùng với huyện lệnh chín năm kia giống nhau, là luyến tiếc không muốn rời không?" Ôn Đình Trạm nhướng mày nói.
"Hả..." Ôn Đình Trạm không đề cập tới chuyện này, Dạ Dao Quang cũng sẽ không nghĩ ra. Ôn Đình Trạm nhắc tới, Dạ Dao Quang mới giật mình nghĩ lại, nàng vì sao phản ứng không giống như lúc trước được nghe về sự tình huyện lệnh chín năm kia? Nguyên nhân chính là vì huyện lệnh chỉ là một chức quan nhỏ một vùng, mà đô chỉ huy sứ đã là chính tam phẩm, có thể nói cầm quyền một phương, tiêu diêu tự tại. Nếu so với việc ở dưới chân Hoàng thành, thực sự chỉ một cái vô ý sẽ đánh mất mạng nhỏ.
"Chàng đã hỏi Quách Kiến Đình xem Hồ Đình là người như thế nào chưa?" Quách Kiến Đình chính là tổng đốc Trực Lệ, được cho là người lãnh đạo trực tiếp Hồ Đình, ngày thường lui tới khẳng định không thể tránh được.
"Quách Kiến Đình gửi cho ta hai chữ." Ôn Đình Trạm dựng lên hai ngón tay, "Cảnh và trực."
Cảnh có nghĩa là quang minh cùng cốt khí, trực thì là cương trực công chính.
Dạ Dao Quang nghe xong thuận nói: "Nhiều người như vậy, không có khả năng có thể qua mắt tất cả, muội vẫn là cảm thấy Hồ Đình này không có vấn đề."
Dạ Dao Quang cực kỳ tin tưởng thuật xem tướng của nàng, hoặc là không thể nhìn ra, hoặc đã nhìn sẽ không nhìn lầm.
"Ừ, có lẽ là ta đa nghi ." Ôn Đình Trạm cũng gật đầu, ngay cả Dạ Dao Quang cũng nói Hồ Đình là người ngay thẳng, nên không thể có sai sót.
Huống hồ, lần này hắn không nắm chắc về sự hoài nghi của chính mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.