Chương trước
Chương sau
Chuyện của Đơn Ngưng Oản xảy ra không đến hai canh giờ Đơn Cửu Từ đã nhận được tin tức, hắn vội vã chạy tới nam viên, đúng lúc nhóm Dạ Dao Quang đang nướng thịt ăn, mọi người đang vui vẻ thưởng thức đồ ăn, nhìn thấy Đơn Cửu Từ một thân lạnh lẽo, tất cả động tác của mọi người như cứng lại.
“Hầu gia, phu nhân, tùy tiện tới cửa, thứ lỗi cho đã quấy rầy.” Đơn Cửu Từ khách khí mở lời trước.
“Việc của Đơn cô nương là do phu thê chúng ta suy nghĩ không chu đáo, để Đơn cô nương chấn kinh, cũng thỉnh Đơn công tử thứ lỗi.” Ôn Đình Trạm cũng khách khí nói.
Dù sao cũng là hoạt động bên ngoài do bọn họ tổ chức, Đơn Ngưng Oản suýt nữa bỏ mạng, thật là lỗi của bọn họ.
“Là Oản Oản gây phiền toái cho hầu gia cùng phu nhân.” Ánh mắt Đơn Cửu Từ dừng ở trên người Đơn Ngưng Oản.
Đơn Ngưng Oản tựa hồ thực sợ hãi Đơn Cửu Từ, thấp giọng hành lễ: “Tiểu thúc.”
“Ừ.” Đơn Cửu Từ nhàn nhạt lên tiếng, mới đối với Ôn Đình Trạm nói, “Nghe nói Oản Oản được một người cứu giúp mới may mắn thoát nạn, đại ca đem Oản Oản phó thác cho ta, ta là muốn đích thân đi nói lời cảm ơn.”
“Vương Sâm, ngươi dẫn Đơn công tử đi tới phòng của Hoàng công tử.” Dạ Dao Quang lập tức phân phó Vương Sâm.
“Vâng, phu nhân.” Vương Sâm khom người tiến lên, đối với Đơn Cửu Từ nói, “Đơn công tử, mời.”
“Ta đi cùng tiểu thúc.” Đơn Ngưng Oản vội vàng nói.
Đơn Cửu Từ cũng không ngăn cản, chắp tay với mọi người, liền đưa theo Đơn Ngưng Oản cùng Vương Sâm rời đi. Dạ Dao Quang nhìn thân ảnh hắn đi xa: “Hắn đây là ý gì?”
Nàng như thế nào cảm thấy tư thế này của Đơn Cửu Từ như muốn vấn tội.
“Nàng không phát hiện trên người Đơn cô nương thiếu đồ vật gì sao?” Ôn Đình Trạm vươn ngón tay điểm điểm mũi Dạ Dao Quang.
Lời nói Ôn Đình Trạm chưa dứt, Dạ Dao Quang cẩn thận hồi tưởng Đơn Ngưng Oản hôm nay khi xuất hiện ăn mặc như thế nào, tựa hồ bên hông Ngưng Oản có treo một túi thơm, lúc này không thấy……
Túi thơm a, ở cổ đại chính là vật đính ước. Mà Đơn Cửu Từ cũng chỉ quét mắt qua Đơn Ngưng Oản một cái, hơi thở mới đột nhiên thay đổi.
“Muội thực đã quên để ý sao?” Dạ Dao Quang bỗng nhiên nói, “Với chỉ số thông minh kia của Già La……”
Có thể qua mấy câu liền lộ gốc gác trước mặt Đơn Cửu Từ hay không?
“Ai, Chước Hoa tỷ tỷ, tỷ cùng hầu gia thật nhiều tâm sự a!” Đúng lúc này, Chử Phi Dĩnh ở xa gào to một tiếng.
“Sư phụ của ta cả ngày đều cùng sư nương chàng chàng thiếp thiếp……” Càn Dương đứng ở bên cạnh Chử Phi Dĩnh hạ giọng nói thầm.
Hắn là cho rằng Dạ Dao Quang không nghe thấy? Đôi mắt hoa đào liễm diễm của Dạ Dao Quang híp lại nghiêng người nhìn về phía Càn Dương, Càn Dương bị dọa đến mức vội vàng cầm lấy xâu thịt nướng hướng tới miệng mà nhai, làm bộ chuyện gì cũng không biết.
Chử Phi Dĩnh trợn mắt há hốc mồm nhìn Càn Dương giật lấy chuỗi thịt nàng vừa mới ướp gia vị chưa kịp nướng chín, hơn nữa bộ dáng còn giống như ăn rất ngon, nàng kinh hãi hỏi: “Ăn ngon sao?”
“Ngon, ăn ngon.” Càn Dương chỉ chú ý tới thái độ của Dạ Dao Quang, theo bản năng trả lời.
Chử Phi Dĩnh:……
Dạ Dao Quang duỗi tay đỡ trán, thật muốn cự tuyệt tên đồ đệ xuẩn ngốc này.
“Dao Dao yên tâm, Già La bản thân mình hiện tại nên là ai.” Ôn Đình Trạm kéo nàng tránh xa hướng có khói dầu bay tới, “Đơn Cửu Từ chỉ sợ đã đem việc của Hoàng Ngạn Bách tra rõ ràng rồi mới tìm tới.”
“Hoàng Ngạn Bách?” Dạ Dao Quang ngồi xuống, giương mắt nhìn lại đôi mắt ý vị thâm trường của Ôn Đình Trạm.
Tức khắc lĩnh ngộ, Đơn Cửu Từ cho dù có bản lĩnh thông thiên, cũng không biết lúc này hồn phách Hoàng Ngạn Bách đã thay đổi, cho nên hắn là tò mò Hoàng Ngạn Bách như thế nào nên mới trực tiếp tìm đến Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm, chính miệng Già La nới với Ôn Đình Trạm về việc của đô thống Thanh Hải. Nếu Dạ Dao Quang không đoán sai, chỉ sợ Đơn Cửu Từ đã thu được tin tức, bệ hạ cố ý phái Ôn Đình Trạm đến Tây Ninh ngoại phóng.
“Quả nhiên chàng không hề khinh thường đối thủ.” Dạ Dao Quang không khỏi thở dài.
R o s e_g a c_s a c h
“Nhân sinh nếu như không có mấy người đối đầu, chẳng phải là quá mức tịch mịch sao?” Ôn Đình Trạm ôn hòa cười, nụ cười của hắn như gió xuân thổi qua, giống như vườn hoa đua nở làm người đối diện thoải mái tới mê luyến, lại lộ ra sự thong dong tự tin, phảng phất trong thiên địa không có việc gì có thể làm khó hắn.
Dạ Dao Quang lấy tay nhéo hai má của hắn, vẻ mặt hoa si nhìn hắn lộ ra hai má lúm đồng tiền cũng liền cười theo.
Đối diện với đôi mắt sáng lấp lánh của thê tử, Ôn Đình Trạm cười càng thêm sủng nịch cùng bất đắc dĩ.
Trác Mẫn Nghiên uống một ngụm trà hoa cúc, nhìn Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm đứng đối diện, không khỏi hô một tiếng: “Ngấy quá.”
Dạ Dao Quang nhướng mày: “Mới thế này mà đã thấy ngấy sao? Ta còn chưa có nói cho ngươi, A Trạm nhà ta dùng nguyên một sáng sớm tự mình làm bánh bao ta ưa thích, ta ăn cá chàng bỏ xương trước cho ta, ta ăn no chàng cùng ta tiêu thực, ta ngủ chàng chẳng những đắp chăn ngay ngắn cho ta, còn kể chuyện xưa cho ta dễ đi vào giấc ngủ……”
Dạ Dao Quang càng nói, ánh mắt Trác Mẫn Nghiên càng thêm không tốt, đương nhiên không phải nhìn Dạ Dao Quang, mà là nhìn Lục Vĩnh Điềm đang nướng thịt một bên. Nhìn ánh mắt Trác Mẫn Nghiên càng ngày càng lạnh, nhớ đến ngày tân hôn thứ hai, Trác Mẫn Nghiên hứng thú bừng bừng nói với Dạ Dao Quang chuyện hắn giao hộp, sau từ ngày đó, hắn liền ở tân phòng ngủ dưới đất ước chừng non nửa tháng, ngẫm lại chính là một phen chua xót rơi nước mắt.
“Doãn Hòa, cho ta một đường sống……” Lục Vĩnh Điềm hai mắt đẫm lệ mê mang nhìn Ôn Đình Trạm.
Vì thế dưới ánh mắt cầu cứu của Lục Vĩnh Điềm, Ôn Đình Trạm rốt cuộc mở miệng, chỉ nghe hắn ôn nhu hỏi: “Nàng muốn ăn gì? ta đi làm cho nàng.”
Dạ Dao Quang mặt mày cong thành trăng lưỡi liềm: “Muội muốn ăn cháo thịt nai.”
Ôn Đình Trạm gật đầu liền đi tới phòng bếp, Trác Mẫn Nghiên nhìn làm Lục Vĩnh Điềm cảm thấy hai xâu thịt bò nướng trên tay như bị đục ra mấy lỗ thủng, nàng không thích ăn thịt bò, nàng thích ăn thịt thỏ!
Lục Vĩnh Điềm cảm thấy hỏa đã đốt tới tay hắn, vì thế vội vàng đem thịt bò nửa sống nửa chín ném xuống: “Ta đi nướng thỏ.”
Nói xong liền xách theo một con thỏ đi ướp, nhanh như chớp chạy không thấy.
Dạ Dao Quang không trượng nghĩa cười ra tiếng, sau đó cũng đứng lên đi tới phòng bếp, nàng muốn xem hôm nay bếp có nấu canh hay không, nàng đột nhiên muốn uống chút canh.
Đám Lục Vĩnh Điềm bắt được không ít con mồi, canh cũng đã được hầm, vừa lúc Ôn Đình Trạm bưng một chén lớn lên, chính là tính toán dùng xương nai hầm nước nấu cháo, lại thấy Dạ Dao Quang đi vào tới, ánh mắt dừng ở tô canh trên tay hắn, tức khắc nháy mắt đã hiểu ý tứ Dạ Dao Quang: “Ta cho nàng dùng trước một chén.”
Ôn Đình Trạm động tác nhanh nhẹn, rất nhanh liền đem một bát canh ấm đưa cho Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang cũng không muốn đi ra ngoài, trong viện khói dầu có chút nhiều, làm nàng lại có cảm giác buồn nôn, vì thế liền ngồi ở phòng bếp nhìn Ôn Đình Trạm bận rộn, uống được nửa chén canh nàng chợt nghĩ đến một vấn đề: “A Trạm.”
“Hử?” Ôn Đình Trạm không dừng tay lên tiếng.
“Chàng nói xem, Đơn Cửu Từ nếu hỏi Già La vì sao từ Tây Ninh ngàn dặm bôn ba tới đây, hắn sẽ trả lời như thế nào?” Dạ Dao Quang kỳ thật rất quan tâm chuyện này, liền sợ Già La bịa chuyện, đến lúc đó mang tới phiền toái cho bọn họ. Hiểu biết của nàng đối với Già La khẳng định không bằng Ôn Đình Trạm, cho nên hỏi Ôn Đình Trạm suy nghĩ thế nào.
Ôn Đình Trạm nghe vậy, tay dừng một chút: “Hắn tất nhiên sẽ trả lời Đơn Cửu Từ, là hắn ái mộ ta.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.