Chương trước
Chương sau
Dạ Dao Quang có thể ép độc tố ra ngoài, nhưng muốn chân chính điều trị thân thể, vẫn là cần người hiểu y lý như Ôn Đình Trạm tới. Động tác Ôn Đình Trạm lưu loát khám mạch Cổ phu nhân, sau đó đi khai phương thuốc, để Vệ Kinh nhanh chóng bốc thuốc cấp cho Cổ phu nhân.
Hắn nói với ba người con cùng Độc Vương và Cổ phu nhân: “Cổ phu nhân qua vạn hiểm giữ được một mạng, tuy nhiên thân thể vẫn bị Nhất phẩm hồng gây thương tích, sau này thân thể chỉ sợ sẽ suy nhược hơn so với lúc trước, chớ nên để cảm xúc phu nhân dao động quá lớn, cần điều dưỡng cho tốt.”
Dặn dò xong, Ôn Đình Trạm liền đưa theo Dạ Dao Quang rời khỏi, để lại không gian riêng cho bọn họ người một nhà tự giải quyết.
“Chàng đã sớm biết được sự tình từ đầu đến cuối?” Ra tới sân, Dạ Dao Quang hỏi, “Nếu không, nữ nhi của Cổ phu nhân làm sao có thể mời tới nhanh như vậy?”
“Ta là ở lúc nàng đang chế tác đèn sinh mệnh tra ra được một ít manh mối, nhưng cũng không thể khẳng định. Với tính tình Cổ phu nhân như vậy, nếu không bức bách một phen, chỉ sợ sẽ không bao giờ gặp lại Độc Vương.” Ôn Đình Trạm giải thích.
Cũng sẽ không nói ra toàn bộ chân tướng như vậy. Chân tướng này thật là làm người ta không biết nên nói như thế nào cho tốt, rõ ràng đôi phu thê lưỡng tình tương duyệt lại gặp phải khúc mắc như vậy.
“Ai da……” Dạ Dao Quang nhẹ nhàng thở dài.
“Dao Dao yên tâm, ta đã hỏi thăm qua, ba người con của Cổ phu nhân đều được nàng ấy giáo dưỡng tốt, đều rất hiểu lý lẽ.” Ôn Đình Trạm ôn nhu nói với Dạ Dao Quang, “Chờ cả nhà bọn họ đem hết những lời muốn nói nói ra, Cổ phu nhân cùng Độc Vương hẳn có thể là đôi tình nhân trắc trở nhưng rốt cuộc vẫn có thể trở về bên nhau, so với đại đa số người trên thế gian này, bọn họ ít nhất có thể ở bên nhau mà chết.”
“Cũng đúng, so với Quách Viện cùng Dư Trường An, so với Bạch Nguyệt cùng Bạch Minh, Độc Vương cùng Cổ phu nhân ít nhất có một cái chết già.” Dạ Dao Quang cười, nghĩ đến Dư Trường An không khỏi hỏi, “Dư Trường An đến bây giờ còn chưa thành hôn sao?”
Dư Trường An hẳn đã gần ba mươi đi, tầm tuổi này thường đã có người kề gối, có người đã có con, qua hai ba năm nữa con cái có thể thành hôn, nhưng Dư Trường An vẫn đứng vững trước áp lực trong nhà. Một người sớm bươn chải bên ngoài, không chịu sự quản thúc của người nha, ngoại trừ việc hôn nhân của hắn, những việc khác tại Dư gia hắn đều làm hoàn hảo vì thế các tộc lão của Dư gia không có cách nào có thể nói lại hắn.
“Hôm kia mới gửi cho ta một phong thơ: Tằng kinh thương hải nan vi thủy, ngoại Vu Sơn không phải mây.” Ôn Đình Trạm lắc đầu, “Trong lòng hắn từ trước đến nay đều không bỏ xuống được Quách Viện, nhiều năm như vậy vẫn luôn dạo quanh Bảo Định phủ, chỉ vì đó là quê nhà của Quách Viện, hắn muốn dùng hết khả năng của mình để làm cố nương của nàng ngày càng phồn hoa.”
“Được rồi, mỗi người đều có một duyên phận, tướng mạo Dư Trường An cũng không phải cô độc sống quãng đời còn lại, có lẽ hắn ngây ngốc tại Hồ Bắc sớm muộn gì cũng có thể gặp gỡ người định mệnh ‘ Quách Viện ’.” Dạ Dao Quang nhún vai nói, vứt bỏ chuyện của người khác, túm lấy Ôn Đình Trạm hướng tới tửu lầu hôm qua ăn kéo đi, “Đi đi đi, chúng ta đi ăn cơm, ngày mai chúng ta phải trở về rồi.”
“Dao Dao nếu như thích, ngày sau ta tới phủ ngoại Hải Tân là được.” Ôn Đình Trạm khẽ cười nói.
“Đồ ăn ngon mà ăn mỗi ngày cũng đều trở nên tầm thường.” Dạ Dao Quang trừng mắ nhìn hắn, “Hơn nữa, chàng đi nhậm chức ở đâu chính chàng có thể làm chủ được sao?”
“Ta vì sao không thể làm chủ được?” Ôn Đình Trạm nhướng mày hỏi.
“Lý do thì đâu có nhiều lắm đâu.” Dạ Dao Quang xòe ngón tay đếm, “Đầu tiên, bệ hạ khẳng định đã có suy tính, muội biết chàng có thể hiểu biết suy nghĩ của bệ hạ; Tiếp theo, chàng phải nhìn xem địa phương chàng coi trọng có thiếu người hay không? Chàng cũng không thể đem người đang ngồi mà ngang ngược đánh rớt họ. Tất nhiên muội thừa nhận chỉ cần chàng muốn, trên quan trường có mấy người giữ được sạch sẽ. Chàng động tay động chân, tự nhiên có thể giấu trời qua biển, không cho bất luận kẻ nào nhìn ra được sơ hở, như vậy chung quy cũng không phải là tốt. Tâm tính con người rất khó khống chế, A Trạm. Chàng hiện tại hình thành thói quen làm mưa làm gió, ngày sau được chút sự tình chàng sẽ coi duy ngã độc tôn trở thành tự nhiên. Tuy rằng muội cho rằng chàng có năng lực đứng ở phía trên vạn người không sai, nhưng lại sợ hãi một ngày kia, chàng không còn làm chủ được tâm của chính mình.”
Trong lịch sử có biết bao nhiêu đại gian thần, cũng không phải ngay từ lúc bắt đầu họ đã là gian thần, có rất nhiều người đã từng lập công vì nước vì dân, nhưng ở bên trong chìm nổi chốn quan trường, chung quy sẽ bị lạc bên trong phù hoa.
“Dao Dao, nàng nói đúng.” Ôn Đình Trạm nắm lấy tay nàng, “Dã tâm của con người sẽ càng lúc càng lớn, tự tại tùy ý, nếu như gặp gỡ việc không vừa lòng liền cực dễ trở nên hẹp hòi. Chuyện đó là ta cũng không dám bảo đảm, ta ở dưới quyền lợi có quên ước nguyện ban đầu hay không. Nhưng bên cạnh ta có nàng, ta tin tưởng rằng nàng vĩnh viễn sẽ không để ta chìm xuống.”
“Đã biết tầm quan trọng của muội chưa?” Dạ Dao Quang hất cằm.
Ôn Đình Trạm cười không nói tiếp, có những chuyện có nói nhiều cũng không giải quyết được, vẫn nên dùng hành động cho nàng minh bạch.
Tiểu thê tử nhà hắn đến bây giờ có lẽ còn chưa có minh bạch đâu.
Trong lòng Ôn Đình Trạm chưa từng có thiện cùng ác, không có tốt cùng xấu, chỉ có dùng hoặc không thể dùng, muốn hay không muốn. Mọi thứ hắn muốn làm đều xoay quanh nàng.
Dạ Dao Quang hướng thiện, Ôn Đình Trạm sẽ là Phật; Dạ Dao Quang hướng ác, Ôn Đình Trạm sẽ là ma.
Chính như hắn muốn tạo phúc cho chúng sinh, chưa bao giờ là vì hắn thương người dân mà là vì nàng mong muốn mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.