Chương trước
Chương sau

Hai người bị Kim Tử đánh trọng thương, nhưng đột nhiên hơi thở một trận dao động. Nhìn thân ảnh bọn họ tức khắc hóa thành một đạo quang mang màu xanh lục, tựa hồ muốn biến mất vào trong không khí biến mất, Dạ Dao Quang nhanh chóng làm thủ quyết vung tay, thiên lân trong tay áo bay ra cắm thẳng lên mặt đất. thân ảnh kia đang biến mất vô tung tức khắc khôi phục lại thân hình, lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Mà người kia, trước khi Dạ Dao Quang vung ra Thiên lân, Kim Tử liền một quyền đánh tới.
Bất quá Kim Tử không biết nặng nhẹ trực tiếp đánh bán sống bán chết. Dạ Dao Quang nhanh chóng tiến lên nhìn thì đã chết một, quay lại trừng mắt nhìn Kim Tử một cái, mới đưa tay thu lại Thiên lân bắt người còn lại đang bị chế trụ.
Người của Cô Mông lúc này mới vọt tiến vào, Dạ Dao Quang bắt lấy người kia nói với Cô Mông: “Nơi này các ngươi đi dọn dẹp sạch một lần, người này giao cho ta, các ngươi cũng đừng có ý nghĩ muốn nghe lén.”
“Được.” Cô Mông cung kính đồng ý.
Dạ Dao Quang xách theo người kia hướng tới phòng nàng mà đi.Vừa vào tới cửa, liền đem hắn ném vào trong phòng, để Kim Tử trấn thủ ở bên ngoài, nàng từ trên cao nhìn xuống dưới từng người: “Ngươi muốn chết dứt khoát thống khoái một chút, ta chính mình xưa nay nhân đều rất thực tế, đừng trì hoãn thời gian ta nghỉ ngơi, nếu không……”
Nàng đang lo không có chỗ cho nàng phát tiết thử lực lượng của tu vi mới khôi phục, người tự đưa tới cửa cửa làm bao cát thì thật là ngốc tử.
“Ngươi muốn giết cứ giết!” Người này vẫn rất là kiên cường.
Dạ Dao Quang chậm rãi ngồi xổm xuống, tay nàng ôn nhu cầm chuôi đao Thiên lân, giữa lòng bàn tay khí ngũ hành quanh quẩn, rất nhanh làm Thiên lân tràn ra từng đợt âm hàn chi khí, đông lạnh đến mức người nọ run run. Cỗ âm hàn chi khí xông thẳng vào trán hắn, cả đại não hắn dường như trong nháy mắt bị đông lạnh đến chết lặng.
“Nói hay không?” Thanh âm Dạ Dao Quang rất mềm nhẹ, đứng cạnh cửa sổ dưới ánh trăng tiến vào, cảnh sắc ban đêm càng thêm mỹ vị.
Nhưng người nọ lại cảm thấy thiếu nữ này đưa lưng về phía ánh trăng, nghịch hướng ánh sáng, cả người tỏa ra một bóng ma tựa như lệ quỷ bò dậy từ địa ngục, không, so với lệ quỷ hắn từng gặp còn đáng sợ hơn.
“Vẫn không nói sao?” Dạ Dao Quang hơi có chút tiếc hận than nhẹ một tiếng, sau đó tay liền chuyển.
Cỗ âm khí kia làm não hắn đông lạnh đến đau đớn, tức khắc trong óc hắn một trận gào thét, đó là loại tư vị như thế nào? Tựa như có vô số cô hồn dã quỷ sống ở trong đầu của ngươi, chúng không ngừng kêu khóc. Hắn là một người ma tu, các trường hợp huyết tinh chưa từng có nhận thức qua, nhưng giờ khắc này hắn lại cảm thấy chính mình như bị một bầy lãng quỷ khóc sói gào làm cho phát điên!
“Ta nói, ta nói!” Người nọ khóc xin tha.
Dạ Dao Quang lúc này mới ngừng tay, khí âm sát được đến khống chế, không tiếp tục đấu đá lung tung, nhưng nàng cũng chưa thu hồi hoàn toàn Thiên lân.
“Ta là người Mẫn La Tông……”
Mẫn La Tông chính là một tông môn theo ma tu, cùng người tu luyện chính thống giống nhau. Ma tu cũng có tông môn, tỷ như phía trước từng có sự việc gây ra bởi Thiên Hồn Môn, nhưng so với Thiên Hồn Môn cũng không hoàn toàn giống nhau. Người Mẫn La Tông cũng không hẳn là ma tu 100% nhưng địa vị của bọn họ ở ma đạo cũng có thể so sánh với Cửu Mạch Tông trường phái tu tiên, cho nên bọn họ hai người Ma Anh kỳ tương đương với tu luyện giả Nguyên Anh kỳ ở Mẫn La Tông càng có thể tùy tay ôm đồm.
Bọn họ xuất hiện ở chỗ này, là bởi vì Trường Thanh huyện phát hiện tung tích thanh kiếm cổ chứa ma khí huyết anh. Huyết anh kiếm này nghe nói chính phải dùng tới máu tươi của 99 trẻ sơ sinh mới đạt tới chí âm, có thể nói trong sáu đại bảo khí của Ma môn, chính là thứ người ma tu khát vọng nhất.
Người phát hiện Huyết anh kiếm chính là đệ tử của Mẫn La Tông cho nên hiện giờ chuyện này chưa được truyền ra bên ngoài. Người dẫn dắt bọn họ lần này tu vi Ly thức kỳ, tương đương với người tu tiên Phân Thần kỳ. Nếu như so với Dạ Dao Quang cao hơn không ít, Dạ Dao Quang hiện tại mới Hóa Thần kỳ, còn cách một bậc ở giữa là Luyện Hư kỳ.
Nếu chỉ là tu vi Luyện Hư kỳ nàng còn có thể đủ miễn cưỡng đối phó, nhưng là Phân Thần kỳ vậy thật không dễ dàng, cũng may có Kim Tử đi cùng nàng, Kim Tử hiện tại cũng là Phân Thần kỳ.
Hai người kia sở dĩ lại ở chỗ này, là bởi vì bọn họ hai hôm nay ngẫu nhiên đi ngang qua Cô phủ phủ trạch, cảm giác được trên không có linh khí tinh thuần, sau khi hỏi thăm biết được nữ chủ nhân của tòa nhà này làm nghề y cứu người, đánh giá nếu phủ đệ bọn họ có thể thu nạp được thiên tài địa bảo, cho nên mới thừa dịp đêm tối tới cửa tới tranh đoạt.
“Được rồi, muốn đạt công đạo thực cần kỹ càng tỉ mỉ.” Dạ Dao Quang sau khi nghe xong chậm rãi đứng lên. Đầu ngón tay nàng vừa chuyển, thiên lân trực tiếp xuyên thấu trái tim hắn rồi bay vụt qua, trở lại trong tay Dạ Dao Quang. Nhìn Thiên lân không dính dù chỉ một chút máu, Dạ Dao Quang nhướng mày, “Ma tu ngươi cũng ăn?”
Nếu không phải nó đem máu hút khô tịnh, không có khả năng không có vết máu như vậy.
Phảng phất như đang trả lời Dạ Dao Quang, Thiên lân rung lên một chút.
Dạ Dao Quang không đồng ý với nó mà gọi Kim Tử vào, đem khối thi thể này mang ra ngoài xử lý sạch sẽ. Cảm giác được Thiên lân có chút nháo động, không chịu an phận trong tay nàng, Dạ Dao Quang nắm chặt nó: “Đã đi theo ta, những thứ nên cho ngươi ăn tự nhiên ta sẽ cho ngươi ăn, uống máu là hoàn toàn không được, mặc kệ là máu của sinh linh gì, ngươi đều không thể hút!”
Hung thần khí hấp thu âm sát khí là đương nhiên, Thiên lân lúc trước thời điểm ở Nhạc Lộc thư viện gặp gì thì ăn nấy, lúc này ma tu cũng không buông tha, Dạ Dao Quang thực lo lắng nó từ hung thần khí có bị biến thành ma khí hay không, máu tươi gì đó tuyệt đối không có khả năng để nó hấp thu.
Hút càng nhiều, nếu bên trong là hỗn tạp đến nàng cũng vô pháp khống chế, đến lúc đó quả thực không tốt.
Thiên lân theo Dạ Dao Quang cũng đã lâu, tuy rằng còn chưa tu luyện ra khí hồn, không có linh trí cùng tư tưởng, nhưng cùng Dạ Dao Quang lập khế ước chủ tớ, nó có thể hiểu ý tứ Dạ Dao Quang, cũng liền an tĩnh xuống.
“Lúc này mới nghe lời.” Dạ Dao Quang đem Thiên lân thu hồi, sau đó xoay người nằm trên giường, nghĩ đến tin tức vừa nghe được.
Đối với Ma môn, kỳ thật đến bây giờ Dạ Dao Quang cũng chưa giao phong chính diện. Ngoại trừ lúc trước rung chuông báo chuyện này, bọn họ giết người của Thiên Hồn Môn, nhưng sau bởi vì đại đa số người tu luyện đều bị Mạch Khâm liên lụy mà tiến vào, Ma môn cũng không xuất động. Nhưng từ khi Ôn Đình Trạm gặp gỡ ma quân, hơn nữa ma quân lại tìm tới cửa tới lúc sau.
Dạ Dao Quang liền có một loại dự cảm, đó chính là bọn họ cùng Ma môn sẽ càng ngày dấn càng sâu. Quả nhiên, lúc này nàng liền gặp người Mẫn La Tông, nếu thật sự Huyết anh kiếm được tìm thấy, chuyện này Dạ Dao Quang cũng không thể mặc kệ.
Huyết anh kiếm này bị phong ấn, nếu như Khai Phong ấn nhất định phải dùng máu tươi của trẻ mới sinh là chí âm, ngày sau rơi vào trong tay người Ma môn, bọn họ muốn cho Huyết anh kiếm càng ngày càng sắc bén, nhất định phải tiếp tục dùng máu trẻ mới sinh nuôi dưỡng, không chỉ có trẻ sơ sinh vô tội, nếu Ma môn có được Huyết anh kiếm đối với người tu luyện bọn họ uy hiếp không thể nói không lớn.
Nhưng chỉ dựa vào bản thân nàng chưa chắc ứng phó được, thả rằng nàng đem người Mẫn La Tông giết chết ở chỗ này, người Mẫn La Tông rất dễ dàng điều tra ra tung tích của nàng, Ma môn đều là những người không có nhân tính!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.