Chương trước
Chương sau

Còn có một tầng tính kế nữa nhưng Ôn Đình Trạm không có nói ra.
Tuy rằng hắn cũng thực hy vọng Dạ Dao Quang sớm chút khôi phục tu vi, nhưng vào buổi tối thì thật tốt, hiện tại tu vi Dạ Dao Quang cũng không phải là đối thủ của hắn, giống như thời khắc hiện giờ, cũng chỉ có thể tùy ý hắn đùa nghịch. Chờ đến khi Dạ Dao Quang vào thời kỳ toàn thịnh, sẽ không để hắn tùy ý định đoạt, tuy rằng hắn cũng có biện pháp, nhưng hắn vẫn muốn hưởng thụ tư vị nàng ngoan ngoãn để hắn lăn lộn.
Tất nhiên, tâm tư này tuyệt đối không thể để thê tử mình biết được, nếu không phúc lợi của hắn liền bay mất……
Nhưng, Ôn Đình Trạm lại quên có một câu gọi là người tính không bằng trời tính.
Dạ Dao Quang ngày hôm sau khi mặt trời lên cao mới tỉnh lại, nghĩ đến đêm qua bị Ôn Đình Trạm thay đổi vài tư thế lăn lộn đến chết đi sống lại, nàng liền phẫn hận một quyền đánh vào chăn, thời gian tu luyện đều bị tên hỗn đản này làm trì hoãn.
Tới buổi chiều, Dạ Dao Quang chỉ có thể nắm chặt thời gian tu luyện, còn cứ suy sút đi như vậy, Dạ Dao Quang cảm thấy nàng thật sự sẽ trở thành một phu nhân nội trạch. Một buổi chiều tu luyện làm tinh thần Dạ Dao Quang phấn chấn.
Giờ Thân qua đi, hẳn là giờ trở về của Ôn Đình Trạm nhưng hắn vẫn chưa về phủ, đây là lần đầu tiên Ôn Đình Trạm như vậy, nàng tức khắc lo lắng, lập tức phái người đi hỏi thăm có phải hắn gặp chuyện gì làm trì hoãn hay không.
Người được phái đi rất mau trở về, bởi Ôn Đình Trạm cũng vội vàng trở về, sắc mặt có chút ngưng trọng, nắm lấy tay Dạ Dao Quang: “Ta hôm nay tán trị thực gặp một chút việc nhỏ trì hoãn, trên đường trở về gặp hạ nhân của Thuần Vương phủ, là cố ý tới tìm ta. Thái Tử Phi sáng nay hôn mê bất tỉnh, đến bây giờ cũng chưa tỉnh lại, tất cả thái y cũng đều đi xem bệnh nhưng đều bó tay không biện pháp, ta nghĩ có thể do độc phát tác rồi.”
“Độc phát?” Dạ Dao Quang trở tay nắm chặt tay áo Ôn Đình Trạm: “Độc Vương chưa nghiên cứu ra thuốc giải sao?”
Ôn Đình Trạm lắc đầu: “Sĩ Duệ nói Độc Vương muốn gặp ta, chúng ta cùng đi xem.”
Khẳng định là có chuyện quan trọng Độc Vương mới tìm Ôn Đình Trạm, Ôn Đình Trạm lo lắng Độc Vương là muốn hỏi tới thê tử đã chết hoặc những sự tình có liên quan tới thê tử hắn, không muốn trì hoãn thêm, cũng lo lắng Dạ Dao Quang vì hắn lo lắng, cho nên vội vàng về phủ đưa Dạ Dao Quang cùng đi.
Dạ Dao Quang đang lo lắng cho Thái Tử Phi, Độc Vương cũng đang ở Thuần Vương phủ, nhân tiện có thể đi thăm Thái Tử Phi, vì thế gật gật đầu, liền cùng Ôn Đình Trạm vẫn đang mặc triều phục hoả tốc chạy tới Thuần Vương phủ.
Tất nhiên, bọn họ đã biết Thái Tử Phi là trúng độc nên đã an bài để Tiêu Sĩ Duệ đi gặp Độc Vương trước. Lần gần nhất gặp mặt, Độc Vương cắm cúi lắc lắc đảo đảo đống chai lọ. Lúc này đây Độc Vương ngồi nghiêm chỉnh trước bàn cơm, thấy bọn họ tới còn cố ý nói: “Còn chưa dùng bữa tối phải không? Không chê, cùng ăn đi.”
Rượu và thức ăn thực phong phú, bên cạnh có hai bộ chén đũa sạch sẽ, đây rõ ràng là đang chờ bọn họ, Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm cũng không khách khí, tuy rằng thế gian này người dám cùng Độc Vương ngồi ăn bữa tối ít càng thêm ít, nhưng Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm một chút cũng không e ngại, hơn nữa Ôn Đình Trạm cũng là một tay y thuật lợi hại.
Cơm nước xong, Độc Vương cầm chén đũa phóng tới một bình dược màu xanh biếc: “Nơi này là ta nghiên cứu chế tạo dược giải độc cho các ngươi nhưng còn chưa hoàn thành, hiện giờ vẫn là nước thuốc, muốn ngưng tụ thành đan hơn nữa là đan giải độc chân chính yêu cầu một thứ.”
“Yêu cầu thứ gì?” Ôn Đình Trạm hỏi.
“Xích vân linh chi.” Độc Vương cũng không chần chờ, “Xích vân linh chi này nhìn giống như tường vân* (mây báo điều tốt lành),sắc đỏ như lửa, tên cổ là xích vân. Loại linh chi này cực kỳ hiếm có, ta cũng chỉ nghe nói qua một lần.”
“Độc Vương nghe nói qua ở nơi nào?” Dạ Dao Quang vội vàng hỏi.
“Ta không nhớ rõ.” Độc Vương lắc đầu, hắn chịu ảnh hưởng của độc vật, ký ức sau một thời gian liền biến mất, chuyện quan trọng hắn sẽ ghi chép lại, những loại tin tức này hắn cũng không nhớ kỹ, nhưng lại rất khẳng định hắn đã từng nghe nói qua, “Nhất định có người có, các ngươi có thể đi điều tra, mau chóng đem về cho ta. Mạch tượng của Thái Tử Phi ta trước đây cũng đã xem qua. Thái tử phi trúng độc không phải ngày một ngày hai, chậm thì ba năm, nhanh thì một năm chắc chắn mệnh vẫn còn. Ta hiện tại có thể điều chế một ít dược trì hoãn độc phát tán.”
“Được, chúng ta lập tức đi tra, nhanh chóng đem xích vân linh chi mang tới.” Ôn Đình Trạm gật đầu, kéo Dạ Dao Quang cáo từ Độc Vương.
Tất nhiên không thể không đi gặp Thái Tử Phi. Thái Tử Phi hiện tại đã lâm vào hôn mê, lúc này đã có người phát hiện bệnh trạng của Thái Tử Phi cùng Thái Tử năm đó rất giống, nhưng lại không dám nói ra, bởi vì lời này một khi đi ra ngoài, tất cả mọi người đều biết được Thái Tử không phải bệnh chết, mà là bị hạ độc chết.
Thông tin này sẽ làm toàn triều xôn xao, đến lúc đó không chừng muốn nhấc lên một màn mưa máu gió tanh.
Bởi vậy, bọn họ đều là người trong quan trường, loại sự tình này cần thận trọng từ lời nói đến hành động.
Nhìn Thái Tử Phi một lúc, Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm cũng không lưu lại Thuần Vương lâu. Ôn Đình Trạm vừa trở về liền nói Dạ Dao Quang đi nghỉ ngơi trước còn hắn đi thư phòng truyền tin, cho người mau chóng tìm được xích vân linh chi. Không chỉ có hắn ở hành động, ngay cả người của Trọng Nghiêu Phàm cũng toàn bộ xuất động.
Hai người đồng thời nhận được tin tức, ngày hôm sau bọn họ từng người tán trị về nhà.
Nhìn đến tin được truyền quay lại, sắc mặt Ôn Đình Trạm chuyển biến, đối với vẻ mặt chờ mong của thê tử, giữa mày hắn phủ một tầng lo lắng âm thầm.
Thấy vậy, Dạ Dao Quang vội vàng hỏi: “A Trạm, rốt cuộc có phải tin tức về xích vân linh chi hay không.”
Ôn Đình Trạm gật đầu, đem tin đưa cho nàng.
Dạ Dao Quang sau khi xem xong, cười khổ không thôi: “Muội cũng đã biết, gặp gỡ phải chuyện này thì thoát được cũng chỉ là nhất thời, trốn không thoát một đời a.”
Xích vân linh chi này người có không phải ai xa lạ, chính là Phượng Tường phủ Cô Mông đang nắm giữ. Cô Mông kia yêu thê hết mực, xưa nay làm nghề y cứu người, Cô Mông vì thê tử có thể nói là hao hết tâm tư, những thứ có thể làm thuốc nếu như hắn nghe được, đều không tiếc giá cao tiền mua về cho thê tử. Hắn kỳ thật cũng là hy vọng bọn họ làm nhiều việc thiện, để thê tử hắn có kết quả tốt.
Năm đó, nàng đi Phượng Tường phủ vì Tần Đôn giải quyết con rết tinh, liền có gặp qua thê tử Cô Mông, cuối cùng nàng lựa chọn không giúp cũng không diệt, đáng tiếc vòng lớn như vậy vẫn là một vòng tròn, chuyện này vẫn dừng lại ở trên đầu nàng.
“Dao Dao, việc của Mộng Tầm kia nàng có vài phần nắm chắc?” Ôn Đình Trạm ôm lấy bả vai Dạ Dao Quang thấp giọng hỏi.
“Muội chỉ có mười phần nắm chắc trợ nàng thành người, bất quá với tu vi hiện tại chỉ sợ không có cách nào thi pháp, muội phải mang theo Kim Tử đi.” Hiện tại tu vi của Kim Tử cũng đủ, nàng không chỉ không thể thi pháp, thậm chí là ngự không cũng không thể, cũng phải nhờ Kim Tử một bên giúp đỡ, tiết kiệm thời gian đi lại.
“Nàng làm thế nào giúp nàng ấy?” Sự tìnhMộng Tầm, Dạ Dao Quang đã nói rõ với Ôn Đình Trạm, lúc trước không được, vì sao hiện tại có thể, Ôn Đình Trạm lo lắng cho Dạ Dao Quang.
“Lúc trước không thể loại bỏ yêu cốt của nàng ấy là bởi vì tu vi của muội so với Ỷ Mộng thấp hơn quá nhiều, sẽ không chịu nổi.” Dạ Dao Quang trấn an Ôn Đình Trạm, “Hiện tại muội có nhân sâm ngàn năm chí linh của Tuyết Vực, có thể tăng cường căn cốt cho nàng ấy, giúp nàng ấy chế trụ cơ đau hoán cốt, cùng Ỷ Mộng trở thành một phàm nhân giống nhau.”
Chỉ tiếc, phần thịt nhân sâm ngàn năm nàng thật vất vả mới lấy được chỉ sợ phải tiêu hao hết, ngẫm lại Dạ Dao Quang liền cảm thấy hết thảy đều là thiên mệnh!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.